Chương 212: Bắt được một Thượng thư dã sinh (2)
Huyện Lư Lăng tổng cộng có tám xã, Triệu Hãn trực tiếp lấy đi một nửa!
Tròng mặt Trương Dần chuyển loạn, từ chối nói: “Cái này ta không làm chủ được, đây là chuyện của Tri huyện Lư Lăng.”
Triệu Hãn cũng rất dễ nói chuyện: “Ta cũng không làm Trương trấn thủ khó xử, ngươi chỉ cần chuyển lời lại cho Tri huyện tân nhậm. Nếu như Tri huyện tân nhậm không đồng ý, giết rồi đổi một người mới là được.”
“Ha ha, nhất định sẽ chuyển lời, nhất định sẽ chuyển lời.” Trương Dần nghe thấy thế thì giật mình.
Triệu Hãn nói: “Ngày mai ta sẽ rời đi, chúng ta có duyên thì sẽ gặp lại.”
“Hẹn gặp lại, hẹn gặp lại!” Trương Dần vội vàng cười nhận lời, cả đời này hắn cũng không muốn gặp lại Triệu Hãn nữa.
Sùng Trinh năm thứ sáu, trung tuần tháng mười một.
Thái Giám Trương Dần phân thủ Cát An, chiêu mộ hương binh anh dũng chém giết, cuối cùng đuổi được phản tặc ra khỏi phủ thành!
Đương nhiên, còn có cả công lao của Thái Giám trấn thủ Giang Tây.
Về phần các quan viên khác, từng người đều tráng liệt tuẫn quốc, trong đó bao gồm cả tuần phủ Giải Học Long.
Người chết là lớn nhất, nếu như Thái Giám Trương Dần cắn chặt Giải Học Long không tha, đảng Đông Lâm cũng sẽ không chịu để yên, vậy thì nhất định sẽ kích động nhiều người tức giận.
Trước khi Triệu Hãn dẫn binh rời khỏi phủ thành, thì có hơn một nghìn nhà dẫn theo gia quyến, nguyện ý đi cùng với phản tặc. Triệu Hãn thu nhận hết, còn hứa hẹn tất cả đều sẽ được chia ruộng, dù sao bây giờ hắn cũng không thiếu đất đai.
Lưu tặc ở Tuyên Hóa chạy khắp nơi, còn lôi kéo theo một số lớn ở xã Vĩnh Phúc, để lại một vùng đất rộng lớn không có chủ, vừa đúng lúc thiếu người ổn định trồng trọt.
Chính sách chia ruộng đã được điều chỉnh, người đủ mười hai tuổi, bất luận là nam hay nữ, mỗi người đều được chia ba mẫu đất (lấy ruộng cấp trung làm tiêu chuẩn).
Nếu còn muốn chia ruộng nữa thì phải lập công. Không nhất định phải lập quân công, văn chức cũng có thể tính công, thôn dân bình thường làm việc cho quan viên cũng được tính công.
Cách giải quyết này không dùng được lâu dài, sau này nhất định sẽ không còn đất vô chủ để chia, nhưng ở giai đoạn bây giờ lại vô cùng phù hợp.
Hơn nữa, số lượng chia ruộng của mỗi một người đều có giới hạn, vượt qua giới hạn đó thì sẽ được thưởng thứ khác, ví dụ như tiền tài, lương thực, chức quan vân vân.
Đội thuyền của Triệu Hãn vừa mới đi vào Lô Thủy, thì đã trực tiếp đụng phải Lý Bang Hoa đang ngồi thuyền.
“Cướp thuyền, bắt người!” Triệu Hãn lập tức hạ lệnh.
Tiêu Hoán hỏi: “Tổng trấn không phải đã nói, không cướp bóc thương thuyền sao?”
Triệu Hãn cười nói: “Đó là thương thuyền cái gì, ngập nước nông như thế này, không sợ lỗ vốn sao?”
Đúng là Lý Bang Hoa nghe nói toàn quân Giải Học Long bị tiêu diệt, nên đã để cho đám binh lính địa phương giải tán tại chỗ. Bởi vì, đám binh lính này là được chiêu mộ ở gần đó, bản thân Lý Bang Hoa chỉ dẫn theo Tử đệ quân có hơn ba mươi người.
Hôm nay, Tử đệ quân của Lý Bang Hoa chỉ còn lại hai mươi người, tất cả đều ngồi ở trên một cái thuyền lớn quay về, hơn nữa còn nhổ cờ xí ngụy trang thành thương thuyền.
Lý Thượng thư đúng thật là có tài lớn, nhưng hắn đã quên thương thuyền ngập nước rất sâu, hắn nên chuyển một ít đá tảng lên để ở khoang thuyền.
Triệu Hãn đã lặn lộn ở cửa sông Diên Sơn nhiều năm, nhìn thấy vô số thương thuyền lui tới, thương thuyền ngập nước nông như vậy thì nhất định sẽ lỗ đến nhà bà nội mất.
Rất khả nghi!
Lý Bang Hoa bị bao vậy, hắn cũng là người co được dãn được, khúm núm nói: “Vị quân gia này, lão hủ là khách thương đến từ huyện Vĩnh Tân, đang chuẩn bị đi tới Cát An nhập hàng.”
Triệu Hãn dẫn binh lính lên thuyền hỏi: “Ngươi kinh doanh cái gì?”
“Mua bán một ít giấy.” Lý Bang Hoa rất quen thuộc với các loại giấy, dù sao hắn cũng là văn nhân.
Triệu Hãn chất vấn: “Ngươi để thuyền trống không đi mua hàng?”
Nhất thời, Lý Bang Hoa tỉnh ngộ, biết đã là đã lộ sơ hở. Thật ra cũng không tính là thuyền trống, trong khoang thuyền có có mấy thạch lương thực.
“Bắt lấy!” Triệu Hãn hạ lệnh.
Trên người Lý Bang Hoa không có binh khí, Tử đệ quân cũng trốn ở khoang thuyền, bên người chỉ có hai đứa cháu, trong nháy mắt đã bị quân khởi nghĩa bắt lấy.
Triệu hãn cười nói: “Nói đi, ngươi có lai lịch gì?”
Lý Bang Hoa im lặng không nói.
Tiêu Hoán có chút hưng phấn đi lên thuyền: “Tống trấn, vị này là tiền nhiệm Binh bộ Thượng Thư Lý Mạnh Ám tiên sinh.” Nói xong, Tiêu Hoán cung kính chắp tay, “Vãn sinh bái kiến Mạnh Ám tiên sinh!”
Lý Bang Hoa cũng không nói gì, chỉ đứng chờ chết, hắn cũng lười mắng phản tặc.
Triệu Hãn không hiểu nhiều lắm về Lý Bang Hoa, hỏi: “Ngươi này như thế nào?”
Tiêu Hoán trả lời: “Thiên tài của đất nước, đại thần của xã tắc.”
“Vậy thì theo ta trở về,” Triệu Hãn cười nói: “Thả cho nững người khác ở trên thuyền, để bọn họ về nhà báo tin, nói Lý tiên sinh đã được ta mời đi làm khách.”
Thu hoạch ngoài ý muốn này, quả thực rất khó hiểu.
…
Địa chủ của trấn Vĩnh Dương, vô cùng thú vị!
Khi điền hộ ở các thôn trấn xung quanh tự phát tạo phản, địa chủ nơi này cũng bắt đầu luyện binh lính địa phương. Nghe nói Giải Học Long sắp bị tiêu diệt, bọn họ lập tức đưa binh lính địa phương qua đó.
Mà bây giờ, Giải Học Long thua trận, Triệu Hãn nhất định sẽ lấy trấn Vĩnh Dương.
Bởi vì nơi này là cửa nam phủ Cát An, nếu Triệu Hãn chiếm trấn Vĩnh Dương để làm trung tâm thống trị, có thể tây khống chế huyện Vĩnh Tân, bắc đến huyện An Phúc, nam chẹn huyện Thái Hòa, đông thẳng đến phủ thành!
Những địa chủ có đầu óc bình thường đều biết Triệu Ngô sắp tới trấn Vĩnh Dương, nhưng chỉ có số ít người thu dọn gia sản chạy trốn. Còn phần lớn đều ngồi ở trong nhà đợi, cũng không biết bọn họ đang đợi cái gì. Đợi bị giết chia ruộng đất, hay là đợi Triệu Hãn có tâm hồn lương thiện?
“Lão gia, phản tặc xuống thuyền rồi!”
“Tiếp tục thăm dò!”
Cả người Tiêu Vạn Toàn run rẩy, đứng ngồi không yên ở trong thư phòng, một cỗ sợ hãi bao phủ trong lòng.
“Lão gia, có một đoàn phản tặc đến, đi thẳng đến thôn chúng ta rồi!”
“Cái gì?”
Hai chân Tiêu Vạn Toàn như nhũn ra, bảo gia nô dìu mình ra ngoài cửa, rồi lại hạ lệnh triệu tập già trẻ cả nhà ra.
Khi Triệu Hãn tự mình dẫn binh đến Tiêu gia, tất cả mọi người đã quỳ trên mặt đất.
Triệu Hãn không để ý bọn họ mà ngẩng đầu nhìn lên “Trạng Nguyên từ.”
Từ đường này rất thú vị, cửa chính và cửa hông, được xây dựng giống như ba đền thờ. Hoàng phi to lớn, viết nội dụng đủ dọa người: Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Hàn Lâm, Hội Nguyên, Giải Nguyên, Hội Khôi, Kinh Khôi, Đại Tư Mã, Đại Tư Khấu, Đại Trung Thừa, Học Chính … Tất cả đều là tổ tông vinh quang thi đậu của Tiêu gia, hoặc là tổ tông đã từng làm quan.