Chương 213: Giai cấp địa chủ yếu ớt (1)
Cung kính nhìn từ đường Trạng Nguyên một hồi, cuối cùng Triệu Hãn cười nói: “Các ngươi đây là muốn theo tặc hả?”
Tiêu Vạn Toàn quỳ xuống đất, dập đầu, rồi lại quỳ thẳng chắp tay lại nói: “Lòng Triệu tiên sinh có vạn dân, làm nhiều chuyện chính trị có ích cho dân, lại nghe thấy tiên sinh đi phủ thành nhưng lại không tơ hào một chút tài sản nào. Đây thật đúng là nghĩa quân, sao có thể gọi là cường đạo? Tuy lão hủ ngu dốt, nhưng cũng biết lòng người tốt xấu, hôm nay chỉ là sẵn sàng góp sức cho minh chủ mà thôi!”
"Ha ha ha ha ha!”
Triệu Hãn bị lão đầu này chọc cười hỏi: “Ngươi có biết ta thực hiện những biện pháp chính trị nào không?”
“Có nghe qua một chút,” Trong lòng Tiêu Vạn Toàn kinh hoảng.
Trong lòng tên này còn ảo tưởng, cảm thấy Triệu Hãn giết địa chủ chia ruộng là thủ đoạn thu mua lòng người lúc trước. Mà bây giờ đã đánh bại được tuần phủ, thực lực tăng lên rất nhiều, nên đa phần sẽ giao hảo với thân sĩ đại tộc bản địa.
Triệu Hãn hỏi: “Có tình nguyện dâng ruộng của Tiêu gia ra không?”
Lời này vừa nói ra, Tiêu Vạn Toàn cảm thấy hoàn toàn tuyệt vọng, ảo tưởng của hắn sụp đổ.
Nhưng hắn lại không có cách nào rời khỏi nơi này, đây là từ đường Tiêu thị, tổ trạch của Tiêu thị, từ đường Trạng Nguyên, cũng có vô số đất đai của Tiêu thị. Sau khi rời khỏi đây, Tiêu thị vẫn còn được gọi là Tiêu thị sao?
Nhưng nếu như không phối hợp với phản tặc, sợ rằng Tiêu thị sẽ bị giết sạch!
Trái lo phải nghĩ, Tiêu Vạn Toàn dập đầu nói: “Tiêu thị nguyện dâng ra điền sản của gia tộc, đời đời cống hiến cho Triệu tiên sinh!”
“Dâng ra toàn bộ điền sản?” Triệu Hãn hỏi.
“Dâng ra toàn bộ!” Tiêu Vạn Toàn kiên trì nói.
Ôi trời, cái này không dễ làm rồi, trong lòng Triệu Hãn có chút thấy khó, hắn đang hy vọng Tiêu gia sẽ phản kháng.
“Ha ha ha ha ha!”
Đột nhiên Triệu Hãn thoải mái cười to, tự tay đỡ Tiêu Vạn Toàn dậy, an ủi nói: “Lão tiên sinh hiểu được lẽ phải, sao ta lại có thể không để ý đến tình người. Như này đi, toàn tộc Tiêu thị, đinh khẩu trên mười hai tuổi, bất luận nam nữ già trẻ, mỗi người đều có thể giữ lại hai mươi mẫu đất.”
Mỗi người chỉ được giữ lại hai mươi mẫu?
Tiêu Vạn Toàn đã sắp muốn khóc, nhưng vẫn miễn cưỡng tươi cười, vuốt mông ngựa: “Triệu tiên sinh đúng là nhân nghĩa, lão hủ cảm động đến rơi nước mắt.”
Triệu Hãn còn nói thêm: “Tiêu thị phải chia nhà, chia sản nghiệp, không tính trẻ con, mỗi một hộ nhiều nhất mười người.”
Cả người Tiêu Vạn Toàn muốn té xỉu, rất muốn cắn chết Triệu Hãn.
Một khi chia nhà, lòng người sẽ tan tác, lực kêu gọi của hắn cũng không còn.
Triệu Hãn hỏi: “Lão tiên sinh không đồng ý sao?”
“Đồng ý, lão hủ đồng ý!” Tiêu Vạn Toàn vội vàng nói.
Triệu Hãn tiếp tục nói: “Gia nô Tiêu thị phải phóng thích hết. Đồng ý chia ruộng thì ta chia ruộng cho bọn họ. Tình nguyện ở lại thì sửa lại toàn bộ khê ước bán thân thành khế ước làm thuê, sau này không được tùy ý đánh chửi người làm thuê.”
Tiêu Vạn Toàn đã không còn lời nào để nói, nếu như có thể chia ruộng, có mấy gia nô tình nguyện ở lại nữa?
Triệu Hãn cười nói: “Trong tay ta thiếu nhân tài, Tiêu thị có thể đề cử con cháu làm quan.”
Tiêu Vạn Toàn giống như là được sống lại, có thể làm quan thì sẽ không còn sợ không có đất nữa. Phản tặc này huyên nào rất lớn, sau này nhất định sẽ phải chiêu an, con cháu Tiêu thị đi theo Chiêu An là được. Nếu như phản tặc thật sự đoạt được thiên hạ, vậy thì chẳng phải Tiêu thị sẽ trở thành công thần theo rồng sao?
Tiêu Vạn Toàn thẳng sống lưng nói: “Tiêu thị ta có một cử nhân, bảy người tú tài, vô số Đồng sinh, Học đồng, tình nguyện đi theo tiên sinh!”
“Có tiến sĩ đang làm quan không?” Triệu Hãn hỏi.
Tiêu Vạn Toàn trả lời nói: “Văn phong suy sụp, tạm thời không có quan tiến sĩ, cử nhân thì có hai người làm quan.”
Khó trách theo tặc dễ dàng như thế, thì ra là hai đời không có tiến sĩ.
Chỉ cần là người đọc sách, thì đều nhận hết.
Những người đọc sách này không thể ở lại trấn Vĩnh Dương. Khi chia ruộng cho bọn họ, phải đuổi sang thôn trấn khác, nếu không nhất định sẽ trở thành tai họa ngầm.
Cho dù ở trấn Vĩnh Dương có đất, cũng phải thu hồi lại, cùng lắm thì chia thêm vài mẫu ở chỗ khác làm phần bồi thường!
Triệu Hãn vô cùng hài lòng với sự quy phục của Tiêu gia, hắn truyền lệnh cho Trần Mậu Sinh: “Mậu Sinh, lấy hành động của Tiêu thị làm gương, bảo đội tuyên truyền đi nói với các địa chủ khác. Cũng nói rõ ràng với bách tính binh lính, tuy Tiêu thị này đã từng làm việc xấu, nhưng nay đã thay đổi hoàn toàn…ừm,” Đột nhiên, Triệu Hãn nói với Tiêu Vạn Toàn, “Lão tiên sinh vì để bình ổn sự phẫn nộ của nhân dân, có thể bắt mấy quản gia, quản sự ra đây không? Bọn họ lừa trên gạt dưới, bóc lột dân chúng, thật sự đáng chết!”
Tiêu Vạn Toàn đã nổi giận, nhưng cũng vô cùng sợ hãi, bởi vì đám ác nô kia cũng là nhận chết thay chủ.
Không chết một vài ác nô, thì người chết sẽ là Tiêu Vạn Toàn hắn!
Nhưng mà, lấy gia nô tâm phúc ra chịu tội, sau này còn có ai sẽ nghe lời hắn?
Hết rồi, tất cả đều hết rồi!
Đột nhiên Tiêu Vạn Toàn quỳ xuống: “Ác nô đáng chết, lão hủ cũng muốn giết cho sảng khoái!”
"Ha ha ha ha ha ha!"
Triệu Hãn lại đỡ Tiêu Vạn Toàn dậy, chỉ vào từ đường Trạng Nguyên nói: “Tổ trạch, Tông từ cùng Trạng nguyên từ của Tiêu thị, tất cả đều có thể giữ lại. Về phần Anh hồn điện, đổi một nhà địa chủ không nghe lời khác!”
Có Tiêu gia làm gương, hai phần ba địa chủ ở xung quanh đều chủ động dâng đất đai ra.
Trong lòng bọn họ đều có tính toán, đương nhiên theo rồng thành công là rất tốt, sau này chiên an cũng có thể chấp nhận được. Nếu như bị chiêu an, đất đai chia ra, còn có thể thông qua các loại thủ đoạn để đoạt lại. Dù sao, bây giờ không thể làm phản tặc tức giận, nếu không người trong tộc sẽ bị giết hết
Phản ứng của địa chủ ở đây, hoàn toàn vượt ngoài dự kiến của Triệu Hãn.
Hắn ở thôn trấn bên cạnh giết rất nhiều địa chủ, nhưng chỉ cần đại binh đến gần, tầng lớp địa chủ không có ngoan cố như trong tưởng tượng. Không hề phản kháng, mà còn chủ động dâng điền sản ra, hơn nữa còn cung cấp một lượng lớn người đọc sách.
Ha ha, rất thú vị!
Về phần một phần ba còn lại, thì là đại địa chủ sống chết không theo tặc, tất cả đều có người trong tộc làm quan lớn trong triều.
Đương nhiên Triệu Hãn sẽ không nương tay, vừa hay có thể lôi đám người này ra khai đao.
Đội tuyên truyền của Trần Mậu Sinh, rất nhanh đã tăng lên hai trăm người, mượn trấn Vĩnh Dương và thôn xóm ở xung quanh, vừa làm việc vừa huấn luyện người tuyên truyền.
Trước mắt, địa bàn của Triệu Hãn, phía tây tiếp giáp với huyện Vĩnh Tân (ở giữ có kẹp Phí Ánh Củng), phương bắc giáp với huyện An Phúc, phía nam giáp với huyện Thái Hòa. Phía đông lấy Lô Thủy làm đường ranh giới, phía đông Lô Thủy thuộc về địa bàn quả lý của quan phủ.