Chương 211: Bắt được một Thượng thư dã sinh (1)
Tiêu Hoán muốn nói lại thôi, hắn đã dần dần hiểu được cách làm người của Triệu Hãn, biết rằng lúc này khuyên can là vô dụng.
Triệu Hãn dặn dò nói: “Mua quan tài bình thường cho bọn họ, lập một cái bia đàng hoàng. Về phần có ai nhìn không quen thì tự mình bỏ tiền ra tìm nơi phong thủy, đổi bia cho hai vị này, ta cũng sẽ không ngang ngược ngăn cản.”
“Ta bỏ tiền!” Lúc này, u Dương Chưng nói.
“Tùy ngươi.”
Triệu Hãn nói xong thì rời đi, đi đến trước chỗ để thi thể của binh lính mình.
Trận chiến lớn quy mô mấy nghìn người, quân khởi nghĩa thương vong hơn trăm người, nhưng người chết trận chỉ có sáu người, trọng thương hơn mười người, còn lại đều là vết thương nhẹ.
Triệu Hãn tuyên bố nói: “Người chết đốt thành tro cốt, đưa về an táng. Ngày mai chỉ huy quân đi đánh trấn Vĩnh Dương, sửa từ đường Tiêu thị ở nơi đó thành Anh Linh Điện, sau này những tướng sĩ chết trận sẽ được đưa vào Anh Linh Điện để thờ cúng.”
Tuy hỏa táng ở Đại Minh không phải phương pháp chính, nhưng cũng không bị bài xích, quan viên và thương nhân chết ở nơi khác, có thể đốt thành tro cốt rồi đưa về quê nhà an táng.
Sắc mặt Tiêu Hoán có chút cổ quái, tuy lão gia hắn không ở trấn Vĩnh Dương, nhưng Tiêu thị ở đó cũng coi như cùng tộc với hắn.
Ở huyện Lư Lăng, họ Lưu là nhiều nhất, họ Vương thứ hai, họ Lý thứ ba, họ Tiêu thứ tư.
“Ngươi có ý kiến?” Triệu Hãn cười hỏi.
Tiêu Hoán mỉm cười nói: “Tống trấn nói đùa, sao ta có thể có ý kiến? Cho dù giữ lại từ đường Tiêu thị, đời này của ta cũng không vào được.”
Triệu Hãn lại nói với binh lính khác: “Lần này, người tàn tật trọng thương, đưa vào Tể dưỡng viện, làm một vài công việc vừa với khả năng. Người chết mà không có con nối dòng, nếu sau này gặp được cô nhi, thì sẽ được nuôi dưỡng ở Tể dưỡng viện, sau đó đổi tên đổi họ cho những đứa trẻ đó để họ có người hương khói, đất đai sẽ chia phần cho nghĩa tử của bọn họ!”
Lời này vừa nói ra, tướng sĩ đều ưng phục.
Tiêu Hoán lại âm thầm tán dương, khen ngợi thủ đoạn thu mua lòng người của Triệu Hãn.
Còn sống có thể được chia đất, người tàn tật có người chăm sóc, đã chết được hưởng miếu điện, không có con còn có thể có người truyền hương khói… Tiếp tục làm như thế này, cần gì lo lắng tướng sĩ không tiếc mạng?
u Dương Chưng nhìn chằm chằm Triệu Hãn, trong lòng thầm nói: Yêu nghiệt thời loạn thế!
“Ngươi tên là Ngô Dũng đúng không?” Triệu Hãn đi đến trước mặt một binh lính bị thương.
Ngô Dũng lộ ra vẻ mặt tươi cười: “Bẩm Tổng trấn, ta tên là Ngô Dũng.”
Triệu Hãn vỗ bả vai hắn, miễn lễ nói: “Sau này dẫn binh, đừng có xông lung tung. Lần này, nhận ruộng trước, tiếp tục làm Thập trưởng, lần sau lập công sẽ thăng quan. Nhớ kỹ, phải học chữ, về sau Bả tổng trở lên phải biết ba trăm chữ!”
“Đa tạ Tổng trấn lão gia thưởng ruộng!” Ngô Dũng theo bản năng muốn lạy.
Triệu Hãn mắng nói: “Đứng lên, trong quân không được quỳ lạy!”
Ngô Dũng vội vàng đứng lên hành lễ, một cánh tay hoành trước ngực, đây là quân lễ Triệu Hãn phát minh ra.
Quân lễ Đại Minh, đại khái chia làm bốn loại: Trực tiếp quỳ lạy, chắp hai tay, hai đầu gối quỳ xuống đất chắp tay, quỳ một gối xuống đất chắp tay.
Cụ thể làm như thế nào thì còn phải xem quân chức của hai bên, còn phải xem có mang giáp trụ hay không. Nếu như mang giáp trụ không tiện quỳ xuống, vậy thì quỳ một gối xuống đất, hoặc là đứng chắp tay.
Dù sao thì hành động rắc rối, Triệu Hãn nhìn không được tự nhiên, nên sửa toàn bộ thành đưa cánh tay hoành trước ngực.
Triệu Hãn lại đi đến trước mặt một binh lính: “Ngươi tên la Vương Biển Đam?”
“Đúng, ta tên là Vương Biển Đam.” Người này vô cùng vui vẻ, không ngờ được Triệu tiên sinh còn nhớ rõ hắn.
Triệu Hãn miễn lễ nói: “Ngươi đầu quân ở trấn Bạch Sa, địa bàn của chúng ta, tạm thời không đến dược trấn Bạch Sa, nhưng rồi sẽ có một ngày có thể giết về nơi đó!”
Vương Biển Đam nghe thấy thế kích động, vội vàng đứng thẳng lên hành quân lễ.
Nhìn thấy Triệu Hãn từ từ đi qua, gọi tên một binh lính nữa, thần sắc ưu sầu trên mặt u Dương Chưng càng ngày càng đậm.
Tên thủ lĩnh phản tặc này là tướng soái tài giỏi trời sinh, đáng tiếc không được dùng cho triều đình.
Đột nhiên Triệu Hãn xoay người: “Tiêu đội trưởng, ngươi phụ trách hậu cần quân nhu, hai ngày này sẽ bận rộn. Toàn bộ chiến thuyền thu được đều đưa về, vừa đúng lúc có thể dùng để vận binh vận lương.”
“Có phải bỏ tiền ra chuộc lại không?”Tiêu Hoán hỏi.
“Chuộc lại của ai?”Triệu Hãn cười hỏi lại: “Những con thuyền này, đều là quân tư chúng ta thu được. Người nào dám đến đòi lại, thì bảo bọn họ đi tìm Giải Tuần phủ, nếu như bản thân mình không dám đi thì đưa bọn họ đi gặp Giải Tuần phủ!”
Tiêu Hoán chắp tay nói: “Ty chức đã hiểu!”
Triệu Hãn sửa lại nói: “Không được xưng ty chức, trong quân ta không có người dưới người trên!”
Tiêu Hoán lập tức đứng thẳng, hô lớn: “Đã hiểu!”
Đám người Tiêu Hoán, Phí Thuần, Hoàng Thuận Đức, mệt lả người, công việc thống kế sắp xếp các loại vật tư hậu cần phải làm liên tục hai ngày liên tiếp khiến cho mọi người mệt đến mơ hồ.
Trước khi rời đi, Triệu Hãn gọi Trương Dần tới, chân của tên Thái Giám chết bầm này còn chưa khỏi hẳn.
“Chúng mừng Trương trấn thủ, ngươi sắp thu phục được phủ thành Cát An rồi.” Triệu Hãn cười nói.
Trương Dần ngồi ở trên băng ghế, cúi đầu khom lưng nói: “Tất cả đều nhờ vào Triệu tiên sinh, sau này ta chính là một con chó của Triệu tiên sinh.”
“Đừng có nói mấy thứ vô dụng này, mấy lời này tự bản thân ngươi có tin không?” Triệu Hãn lấy ra một phong thư, “Giúp ta chuyển cái này cho Thái Giám trấn thủ Giang Tây.”
“Nhất định sẽ gửi đi, nhất định sẽ gửi đi.” Trương Dần liên tục nói.
Dựa theo ý của Tiêu Hoán, là muốn hối lộ cho Thái Giám trấn thủ Giang Tây một món tiền lớn, hắn còn viết một bức mật thư khá bay bổng.
Triệu Hãn trực tiếp sửa nội dung bức thư thành thông tục dễ hiểu: “Ngươi làm Thái Giám của ngươi, ta làm phản tặc của ta, nước sông không phạm nước giếng. Nếu ngươi phái binh đến huyện Lư Lăng, ta nhất định sẽ dẫn binh đến phủ Nam Xương. Ta đã rút khỏi phủ thành Cát an, xem như là tặng ngươi một lễ vật lớn, nhận hay không thì tự ngươi cân nhắc.”
Đọc nội dung mật thư Triệu hãn sửa lại, Tiêu Hoán dở khóc dở cười.
Nhưng mà phải thừa nhận, khả năng uy hiếp so với hối lộ có tác dụng hơn nhiều!
Vào lúc này, Triệu Hãn đã đi thẳng vào vấn đề nói: “Trương trấn thủ, chúng ta phân chia địa bàn như thế nào?”
Trương Dần hỏi: “Phân chia địa bàn như thế nào?”
“Bốn xã Tuyên Hóa, Vĩnh Phú, Đông Đô, Điền Tâm thuộc về chúng ta quản lý,” Triệu Hãn cười nói: “Quan phủ không được đến bốn xã này thu thuế má, ta cũng không nhàn rỗi không có chuyện gì mà đi tấn công phủ thành.”