Chương 214: Giai cấp địa chủ yếu ớt (2)
Nói thật, địa bàn của quan phủ phì nhiêu hơn, còn địa bàn của Triệu Hãn khá cằn cỗi, có rất nhiều thôn trấn đều là núi lớn.
Nhưng địa bàn cằn cỗi lại càng có lợi cho việc củng cố cơ sở, bồi dưỡng quan viên và luyện binh, nếu không tốc độ sa đọa sẽ rất nhanh!
Việc cấp bách của Triệu Hãn không phải là mù quáng khuếch trương địa bàn, nếu không hắn ở lại phủ thành không đi là được.
Đội tuyên truyền của hắn ngày càng lớn mạnh, quan viên cơ sở cũng được bồi dưỡng ra!
Một khi củng cố được thế lực, thì căn bản không cần xuất binh, trực tiếp thành lập nông hội ở địa bàn của quan phủ là được. Nông hội dẫn dắt điền hộ kháng tô kháng tức, dẫn dắt điền hộ chống lại địa chủ, như vậy thì không cần chiếm lĩnh một tòa thành trì nào cũng có thể kéo dài cánh tay của mình đến địa bàn ba huyện xung quanh.
Nông thôn bao vây thành!
Sách lược này, không phải là không đánh thắng được quan binh, mà là làm tê liệt triều đình.
Chỉ cần không mất huyện thành, châu thành, phủ thành, quan địa phương sẽ giúp Triệu Hãn lừa gạt trung ương, nói không chừng sau khi khống chế được toàn bộ phủ Cát An, Hoàng đế Sùng Trinh còn không biết rằng Triệu tặc đã lớn mạnh.
Về phần quan phủ không trung thu được thuế má?
Ài, nhất định là lại có thiên tai lớn, dù sao hàng năm Giang Tây đều là như vậy, dù sao thì người áp giải thuế về trung ương cũng sẽ càng ít.
Ngay lúc Triệu Hãn đang củng cố địa bàn, có một đội quân nông dân đã lén lút đi xuống phía nam, thế mà lại chiếm cứ nửa huyện Thái Hòa.
Hơn vạn lưu khấu ở phía bắc bị Giải Học Long bắt, vốn chuẩn bị thả ra sắp xếp đi trồng trọt thì hôm nay lại nháo loạn lên. Một bộ phận lén lút chạy đến huyện An Phúc, một bộ phận tự phát trở về huyện Lư Lăng, cầu xin Triệu Hãn chia đất đai cho bọn họ.
Quan viên cơ sở và người tuyên truyền của Triệu Hãn không đủ, nếu không thì hai huyện Nam Bắc đã dễ dàng vào tay.
Thậm chí, quan viên huyện Thái Hòa và huyện An Phúc sẽ giúp đỡ Triệu Hãn củng cố địa bàn —— phản tặc Triệu Ngô không tấn công huyện thành, so với đám cướp kia đáng yêu hơn nhiều!
Thế sư hoang đường như thế, vậy mà lòng của quan phủ lại hướng về phía Triệu Hãn…
Mùa đồng, năm Sùng Trinh thứ sáu.
Các lộ quan binh bao vây tiêu diệt cường đạo tây bắc, quân đội nông dân thừ dịp Hoàng Hà kết băng, lao ra vây kín mười lộ quan binh. Sau đó liên tiếp tấn công Mẫn Trì, Y Dương, quân đội nông dân đi vào địa giới Hà Nam.
Tuần phủ Hà Nam phái trọng binh chặn đường, quân đội nông dân lại đi xuống phía nam, cả một đường cướp đoạt Nhữ Châu, Tích Xuyên, Nội Hương, Quang Hóa, Nam Dương.
Đối mặt với quan binh truy kích, đội quân nông dân đã tụ hội lại đột nhiên chia thành nhiều nhóm. Không những bọn họ lẻn lên Hà Nam, đợi năm lộ lưu tặc, thậm chí còn chuyển hướng đánh vào Hồ Quảng!
Không thể chịu được nữa!
Khắp nơi Thiểm Tây, Sơn Tây, Tứ Xuyên, Hà Nam, Hồ Quang đều nhìn thấy bóng người lưu tặc, Thậm chí đến ngay cả bắc Trực Đãi, cũng có một nhóm quân đội nông dân lẻn đến, triều đình nào còn có tâm tư quan tâm Giang Tây?
Lý Bang Hoa, u Dương Chưng bị Triệu Hãn “mời” đến, cung cấp đầy đủ cơm rau dưa nuôi dưỡng nhưng Triệu Hãn không gặp mặt bọn họ mà chỉ để cho hai người đi theo đội tuyên truyền quan sát thi hành biện pháp chính trị.
Cùng lúc đó, Triệu Hãn công chiếm phủ thành Cát An, tin tức Tuần phủ thua trận tự vẫn rất nhanh đã truyền khắp toàn bộ Giang Tây.
Uy danh “Triệu Ngôn” không người nào không biết, bị đồn thổi là người giết người không chớp mắt.
Điều này dẫn đến một loạt phản ứng dây chuyền, vốn dĩ Mật Mật giáo dung tục ở nông thôn không thể nào phát triển được, đã nhân cơ hội này tập trung dân chúng nổi dậy, huyện Duyên Sơn và huyện nam Phong cùng bùng nổ lên giáo dân khởi nghĩa.
Mà ở bên kia hồ Bà Dương, huyện Đô Xương cũng bùng nổ khởi nghĩa, đồng thời cấu kết với phỉ tặc của hồ Bà Dương.
Nếu Tuần phủ tiếp theo của Giang Tây cũng là một người biết binh thì căn bản sẽ không quan tâm đi chinh phạt Triệu Hãn. Đầu tiên, quan phủ phải tiêu diệt được phản tặc Đô Xương, nơi đó rất quan trọng, bất luận xuất phát là từ chính trị, quân sự hay là góc độ kinh tế, trước tiên đều phải bình loạn phản tặc trước!
Thiên hạ Đại Minh đã hoàn toàn suy sụp rồi.
…
Tử Cấm Thành, điện Văn Hoa
Hoàng đế Sùng Trinh triệu tập nội các, sáu bộ, sáu khoa đại thần nghị sự.
Bây giờ, triều Đại Minh đã bước vào thời đại của Ôn Thể Nhân, nội các có một đống lớn: Ôn Thể Nhân, Tiền Sĩ Thăng (đảng Đông Lâm), Ngô Tông Đạt (đảng Đông Lâm), Vương Ứng Hùng, Văn Chấn Mạnh, Hà Ngô Sô, Trương Chí Phát (đảng Tề), Lâm Thiên.
Vốn còn có một Từ Quang Khải nhưng một tháng trước đã bất hạnh bệnh chết.
Giữa các đại thần nội các này, tằng tổ phụ của Văn Chấn Mạnh, mọi người rất quen thuộc, chính là một trong tứ đại tài tử Giang Nam Văn Chi Minh.
Lâm Thiên cũng rất lợi hại, ba năm trước thu nhận hối lộ, từng viết một tấu chương báo tin thắng trận, nội dung đại khái là: Nghĩa sĩ Trịnh Chi Long có công thu hàng Trịnh Nhất Quan.
Trịnh Nhất Quan là hải tặc, liên quan gì đến Trịnh Chi Long ta?
Trong nhát mắt, Trịnh Chi Long được tẩy trắng!
Trước mặt, bị gọi tới nghị sự còn có Thượng thư sáu bộ.
Lại bộ Thượng thư Lý Trường Canh, là người “đảng Đông Lâm”, vì phản đối thủ phụ Ôn Thể Nhân nên đã quan hệ rất gần với đảng Đông Lâm.
Hộ bộ Thượng thư Hầu Tuân, đảng Đông Lâm, là phụ thân của tứ công tử Hầu Phương Vực ở cuối thời nhà Minh.
Lễ bộ Thượng thư Lý Khang Tiên, đang kết giao với đảng Đông Lâm, liên hợp chống lại thủ phụ Ôn Thể Nhân.
Binh bộ Thượng Thư Trương Phượng Dựa, xuất thân hoạn đảng, vì thân phận là một ranh giới nên không bị thanh toán.
Hình bộ Thượng thư Hồ Ứng Thai, xuất thân Sở đảng, từng vận hai mươi bốn hỏa pháo vào kinh. Đó là Hồng Di đại pháo sớm nhất của Đại Minh, trong đó có một phần vận chuyển về Liêu Đông, trận chiến Ninh Viễn “dường như” trúng mục tiêu Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Công bộ Thượng Thư Chu Sĩ Phác, có quan hệ rất gần với đảng Đông Lâm, đối thủ chính trị chủ yếu là thái giám giám sát công bộ.
Tả Đô Ngự sử Trương Duyên Đăng, là đại thần có năng lực, văn võ song toàn.
Dường như Hoàng đế Sùng Trinh có chút mệt mỏi nói: “Cường đạo đã vào Tứ Xuyên, Hà Nam, Hồ Quảng, nên tiêu diệt bằng phương pháp nào?”
Không có người nào trả lời, không có người nào dám đáp!
Hoàng đế Sùng Trinh đã đăng cơ nhiều năm, các đại thần cũng đã hiểu được tính tình, hôm nay, người người đều “bo bo giữ mình”.
Thủ phụ Ôn Thể Nhân giống như Bồ Tát, ngơ ngác đứng ở đó.
Tuy hắn lén nuôi dưỡng vây cánh, bên ngoài có vẻ là thần tử cô độc, được Hoàng đế Sùng Trinh tín nhiệm.
Hết quyển 2.