Trẫm

Chương 215: Triều đình (1)

Chương 215: Triều đình (1)


Lúc người này còn trẻ tuổi, cùng đã từng hăng hái, bất luận năng lực hay là thủ đoạn, đều có thể làm dậy lên cơn sóng dữ trong trọng thần xã tắc. Hơn nữa, hắn hoàn toàn thanh liêm, tuy đảng Đông Lâm hận hắn thấu xương, nhưng cũng không dám nói Ôn Thể Nhân tham ô.
Một người có năng lực, có thủ đoạn lại là người thanh liêm, đảm nhậm chức quan thủ vụ mấy năm liền ở cuối thời nhà Minh…Ừm, một chuyện chính sự cũng chưa từng làm.
Ở dưới tay Sùng Trinh, chỉ cần mặc kệ chính sự thì sẽ không có gì bại lộ.
Nếu nói Sùng Trinh là một Hoàng đế ném nồi thì Ôn Thể Nhân chính là một thủ phụ không bao giờ dính nồi.
Quân minh thần hiền, bổ sung cho nhau thì càng tăng thêm sức mạnh!
Ôn Thể Nhân không dính nồi đến trình độ nào!
Hắn chỉ cần tùy tiện giúp đỡ nói vài câu lời hay, hơn nữa còn là không có ảnh hưởng gì tới mình cũng có thể cứu vãn được một vài tên quan làm việc chân chính. Nhưng hắn chính là không tỏ rõ thái độ, nhìn quan làm việc cho mình bị nhốt vào ngục, nhưng hắn vô cùng tư lợi, không có chút trách nhiệm nào của một thủ phụ nội các.
Nhìn thấy Sùng Trinh nhìn về phía mình, Ôn Thể Nhân lập tức nhìn về phía Trương Phượng Dựa.
Binh bộ Thượng thư Trương Phược Dực, chỉ có thể kiên trì trả lời: “Nên bố trí Tổng đốc năm tỉnh, nắm toàn bộ Thiểm Tây, SƠn Tây, Hà Nam, Hồ Quang làm việc tiêu diệt này.”
“Có người nào thích hợp để chọn không?” Sùng Trinh lại hỏi.
Ôn Thể Nhân nói: “Trong những người Lý Thượng thư dạy dỗ, chắc sẽ có người có thể gánh vác được tránh nhiệm này.”
Lại bộ Thượng thư Lý Trường Canh lập tức cãi lại: “Thần không đảng không bè cảnh, ở đâu ra người dạy dỗ?”
“Nói một chút xem.” Hoàng đế Sùng Trinh nói.
Lý Trường Canh nói: “Tuần phủ Duyên Tuy Trần Kỳ Du có thể sẽ gánh vác được trọng trách này.”
Lập tức, Sùng Trinh co chút cấn tượng, hắn còn từng khen ngợi người này —— Trong lúc Trần Kỳ Du đảm nhiệm Tuần phủ Duyên Tuy, chém giết hơn 170 tên đầu lĩnh trộm cướp như Tiệt Sơn Hổ, Liễu Đạo Chích, Kim Sí Bằng, Tiết Nhân Quý, Nhất Điều Long, Kim Cương Toản, Phiên Sơn Diêu.
Thật ra, mấy tên trộm cướp này đều nhận chiêu an của triều đình, quay về quê nhà cày ruộng.
Nhưng thực tế thì vấn đề chưa được giải quyết, tuy phản tặc về quê cày ruộng nhưng lại khó để gánh vác trách nhiệm thuế má và tạo dịch. Những người đã từng làm tặc này, đương nhiên không muốn lại bị ức hiếp nên đã làm nhiều việc trái pháp luật, thậm chí còn nổi dậy tạo phản lần nữa.
Trần Kỳ Du hoặc là tiêu diệt, hoặc là lừa, chém hơn 170 tên cầm đầu, rồi lại giết hơn một nghìn lão tặc, nên toàn bộ phản tặc bình thường đều quay về trồng trọt.
Hoàng đế Sùng Trinh rất hài lòng với người này, gật đầu nói: “Thăng quan cho Trần Kỳ Du, thăng làm Binh bộ hữu Thị lang kiêm Hữu Thiêm Đô Ngự sử, Tổng đốc quân vụ năm tỉnh Thiểm Tây, Sơn Tây, Hà Nam, Hồ Quảng, Tứ Xuyên. Các lộ đại quân phải nghe theo lệnh của người này, không được để chi phản tặc tiếp tục hoành hành!”
Lần bổ nhiệm này, thiếu chút nữa làm cho cường đạo ở tây bắc bị tiêu diệt hết, nhóm phản tặc dựa vào việc hối lộ và trá hàng mới có thể chạy thoát khỏi nguy hiểm.
Trong đó bao gồm cả Cao Nghênh Tường, Cao Hiến Trung, Lý Tự Thành cũng bị Trần Kỳ Du nhốt trong xe ngựa. Chỉ cần Trần Kỳ Du máu lạnh một chút, độc đoán một chút, thì lịch sự cuối thời nhà Minh đã khác.
Đột nhiên, Hoàng đế Sùng Trinh hỏi: “Lương thảo cho năm tỉnh tiêu diệt tặc có đủ dùng không?”
Hộ bộ Thượng thư Hầu Tuần trả lời: “Bệ hạ, sợ rằng không đủ dùng.”
“Hộ bộ phải nhanh chóng kiếm đủ.” Hoàng đế Sùng Trinh nói.
Hầu Tuân chắp tay nói: “Thần xin dốc hết sức lực.”
Đột nhiên, Hoàng đế Sùng Trinh đứng lên: “Nam Trực, Chiết Giang còn thiếu mấy chục vạn lượng kim hoa ngân, nhanh chóng bảo bọn họ áp giải đến kinh thành!”
Hầu Tuân nói: “Bệ hạ, xin hãy giữ lại kim hoa ngân để tiêu diệt tặc.”
“Không chuẩn!” Sùng Trinh quả quyết cự tuyệt.
Kim hoa ngân thuộc loại thu nhập quan điền, trực tiếp đưa vào tư khố của hoàng đế, sao có thể lấy ra để đánh trận?
Hầu Tuân lui ra phía sau, không nói gì nữa, lại càng không dám khuyên can.
Hộ bộ và Công bộ, gần như đã muốn ném vỡ bình.
Đặc biệt là Hộ bộ Thượng thư, vốn dĩ là các đại thần khác quản lý kho, Sùng Trinh lại để cho một thái giám đến quản.
Sau khi Hầu Tuân chấp chưởng Hộ bô, việc gì cũng lười làm, việc gì cũng lười quản, cũng không quản được nhiều chuyện như thế.
Hơn nữa, Hầu Tuân kiên quyết phản đối tăng số ngươi, dù sao lương tiền cũng không ở trên tay hắn. Có thêm tiền thêm thuế, Hầu Tuân cũng không kiếm được đồng nào, mà còn phải gánh trên lưng cái danh giết hại bách tính, hắn không bao giờ muốn gánh cái nồi này cho Hoàng đế.
Nội các sáu bộ, đều không tình nguyện quản chuyện này.
Hoàng đế và thủ phụ làm tấm gương, trọng thần các bộ đều nhanh chóng biến thành người ném nồi, không dính nồi.
Không khí đột nhiên trở nên lạnh lẽo bởi vì không có ai nói nữa.
Dưới sự thống trị của Hoàng đế Sùng Trinh, thậm chí đến trọng thần cũng không dám trực tiếp công kích đối thủ. Nếu có hai ba đại thần cùng công kích một người thì sẽ bị Hoàng đế hoài nghi kết bè kết cánh, tiền đồ chính trị cơ bản là đã có thể tuyên bố chấm hết.
“Khụ khụ!”
Sùng Trinh ho khan hai tiếng, đánh vỡ không khí xấu hổ trong điện Văn Hoa.
Ôn Thể Nhân lập tức nói: “Giang Tây có một phản tặc Triệu Ngôn, nghe đồn là tú tài Cát Thủy, mấy ngày trước chiếm đoạt phủ thành Cát An, mấy chục quan viên Cát An, Lư Lăng tuẫn quốc. Tuần phủ Giang Tây Giải Học Long, đang thu phục phủ thành thì bỏ mình. Thái giám phân thủ Trương Dần, chỉ huy mạnh mẽ tấn công, thân chịu trọng thương, đoạt lại phủ thành. Việc thưởng phạt bổ nhiệm này còn xin các vị đồng liêu thương nghị.”
Mặt Sùng Trinh không có biểu cảm gì nói: “Việc này ta đã biết, trung thần tuần quốc, nên được treo biển khen ngợi.”
Lễ bộ Thượng Thư Lý Khang Tiên chắp tay nói: “Tuần phủ Giải Học Long, Tri phủ Từ Phục Sinh, truy tặng ba cấp, nhà của mỗi người sẽ được một người con trở thành giám sinh của Quốc Tử Giám.”
“Chuẩn.” Sùng Trinh nói.
Trương Phượng Dựa còn nói: “Bình Hương, Đô Xương của Giang Tây đều có tặc. Thần đề nghị, có thể chia cho Tuần phủ Giang Tây hai nghìn tiêu binh, nhanh chóng bình ổn loạn dân.”
“Được,” Thế mà Sùng Tring lại thật sự đồng ý cấp cho Tuần phủ Giang Tây hai nghìn tiêu binh, sau đó hỏi: “Người nào có thể làm Tuần phủ Giang Tây?”
Thủ phụ Ôn Thể Nhân im lặng không nói lời nào.
Đột nhiên, Tả Đô Ngự sử Trương Duyên Đăng nói: “Án sát sứ Lô Tượng Thăng, có thể làm Tuần phủ Giang Tây.”
Ôn Thể Nhân bước nhẹ ra một bước, giống như là đứng một tư thế như vậy lâu nên đã mệt mỏi.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất