Chương 216: Triều đình (2)
Lập tức, Lễ khoa Đô câp sự Tiết Quốc Quan phản bác: “Lô Đấu Chiêm ở Bắc Trực tiêu diệt thổ phỉ rất lợi hại, rõ ràng là người hiểu binh, có thể điều nhiệm làm Tuần phủ Vân Dương, trợ giúp tiêu diệt đám cường đạo ở Hồ Quảng!”
Lô Tượng Thăng là người đảng Đông Lâm, Ôn Thể Nhân không thể để cho hắn tiếp nhận chức vụ Tuần phủ Giang Tây.
Sùng Trinh có ấn tượng rất tốt với Lô Tượng Thăng, nên gật đầu: “Nạn cường đạo rất đáng lo lắng, để cho Lô Tượng Thăng đi Vân Dương tiêu diệt giặc đi.”
Trương Duyên Đăng chỉ có thể lại để cử chọn người lần nữa: “Thái bộ tự Thiếu khanh Trầm Do Long, có thể làm Tuần phủ Giang Tây.”
Trầm Do Long cũng là một người biết tiêu diệt tặc, ở trong lịch sử, bởi vì kháng Thanh thất bại nên tuẫn quốc.
Tiếu Quốc Quang Tắc nói: “Giang Tây là nơi thịnh vượng, loạn dân cũng có thể giáo hóa, Tô Tùng Đốc học Lý Mậu Phương, có nhiều đức hạnh, làm người trong sạch, có thể làm Tuần phủ Giang Tây.”
Trương Duyên Đăng không kìm được tức giận nói: “Bệ hạ, cường đạo Giang Tây vẫn chưa quét sạch, mà Triệu tặc kia đã chạy trốn vào núi, nhất định phải có người hiểu binh đi tiêu diệt thì mới được!”
Trên thực tế, có rất nhiều đại thần biết tình hình thực tế của Giang Tây.
Bởi vì quan viên ở Giang Tây rất nhiều, tùy tiện một gia bộc nào đó vào kinh báo tin cũng có thể truyền khắp triều đình rất nhanh.
Nhưng việc này liên quan đến thái giám, không tiện trực tiếp chọc thủng.
Thế cục trong triều đình, thủ phụ Ôn Thể Nhân là đại BOSS, đảng Đông Lâm đang kết giao với thái giám làm loạn.
Trong lịch sử, bọn họ là thành công, đảng Đông Lâm mượn đao giết người, khiến cho Tào Hóa Thuần và Ôn Thể Nhân cắn nhau. Một thái giám cầm bút, một thủ phụ nội các lại có thể lưỡng bại câu thương, toàn bộ đều từ quan về quê.
Hai bên đang cãi nhau vì việc chọn người làm Tuần phủ Giang Tây, khiến cho Hoàng đế Sùng Trinh đau cả đầu, chỉ tay nói: “Đừng cãi nữa, đình thôi quyết định!”
Tiền hành theo đình thôi, đương nhiên phiếu của Trần Do Long nhiều nhất, Lý Mậu Phương chỉ có mấy phiếu ít ỏi.
Kết quả đã rất rõ ràng, Sùng Trinh lựa chọn… Lý Mậu Phương.
Tả Đô Ngự sự Trương Duyên Đăng, tức giận xin từ quan.
Hắn muốn làm chuyện gì đó, nhưng thế cục ở trong triều không cho pháp hắn làm, thế thì thà từ quan về quan dưỡng lão.
Hoàng đế không đồng ý, Trương Duyên Đăng bất đắc dĩ tiếp tục chịu sự dày vò của chức vị này.
May mắn là vào mùa hè năm nay, Nam Kinh Xưởng tra ra một bức thư. Một quan viên nhờ một qan viên khác, hy vọng đối phương giúp đỡ, tìm đến chỗ của Trương Duyên Dăng muốn thăng quan.
Thư còn chưa gửi đi, Trương Duyên Đăng không biết chuyện gì bởi vì thế mà bị liên lụy.
Ba lần cầu xin, ba lần xin từ quan, cuối cùng Trương Duyên Đăng cũng đi được.
Nhưng Sùng Trinh biết hắn có năng lực, chỉ cho phép Trương Duyên Đăng về nhà điều trị, khỏi bệnh rồi thì lại quay về triều cống hiến —— trong đại thần nội các, cuối cùng quan viên có dũng khí làm việc đã không còn một người nào.
Mùa xuân năm Sùng Trinh thứ bảy, Lý Mậu Phương xuất phát từ Tô Châu, ngồi thuyền đi tới Giang Tây nhận chức Tuần phủ.
Nói như thế nào đây?
Ôn Thể Nhân nhìn nhầm rồi, Lý Mậu Phương cũng là một người không nghe lời.
Tuy Lý Mậu Phương đã từng vạch tội Chu Duyên Nho (đối thủ của Ôn Thể Nhân), nhưng chuyện này thuần túy chỉ là ân oán cá nhân. Tuy Lý Mậu Phương không phải người đảng Đông Lâm, nhưng cũng không cùng chung một hồ nước với Ôn Thể Nhân, hơn nữa trong thời gian này Tô Tùng Đốc học đã tới gần với đảng Đông Lâm.
Vị lão huynh này, cũng có năng lực dẫn binh tiễu phỉ!
Chẳng qua, dù đánh trận yếu hơn so với Giải Học Long, nhưng Lý Mậu Phương tham ô nhận hối lộ thì lợi hại hơn rất nhiều.
…
Bốn hương Triệu Hãn chiếm cứ, rất nhanh đã bị xóa bỏ, dù sao thì “Hương” chỉ là một khái niệm địa lý.
Toàn bộ địa bàn, sửa thành tám trấn.
Mỗi một trấn thành lập một thôn trung tâm và bốn thôn tự nhiên, tổng cộng Triệu Hãn thống trị bốn mươi thôn.
Những thôn này cũng được xác định lại, diện tích đều được mở rộng hơn. Trong một thế gia đại tộc, trộn lẫn nhiều dòng họ nhỏ vào với nhau, không cho bất kỳ một họ nào ở thôn chiếm ưu thế tuyệt đối.
Cố gắng đánh vỡ ảnh hưởng của tông tộc!
Tuy nhiên, đại địa chủ hoặc là bị giết, hoặc là bị bắt buộc chia nhà. Nhưng cùng một họ ở trong một thôn trong thời gian dài, trong một thời gian hình thành nên thế lực của tông tộc mới, chuyện này là điều Triệu Hãn không thể tránh được, nhưng có thể cố gắng kéo dài thời gian nó xuất hiện.
Số lượng quan viên cơ sở không đủ, vừa phải bận bịu vội vàng đo đạc chia ruộng, vừa phải vội vàng chia ranh giới hành chính, cả một mùa đông đều hỗn loạn cả lên.
Mấy cử nhân Tiêu thị cung cấp kia, vốn đã không muốn theo tặc, lại phải vất vả làm việc với cường độ cao nên đã trực tiếp bỏ gánh giữa đường, mặc kệ công việc. Hắn cảm thấy mình có tài lớn mà lại dùng vào chỗ nhỏ, đường đường một cử nhân nhưng cả ngày giao tiếp với đám người chân lấm tay bùn, thậm chí còn phải giao tiếp với nữ nhân, điều này quả thực là vũ nhục đối với hắn ta.
Hai người Lý Bang Hoa, u Dương Chưng, mỗi ngày đều đi bộ ở các thôn trân, bên người còn có vài binh lính đi theo.
“Mau dừng tay, có chuyện gì từ từ nói!”
Mấy người tuyên truyền chạy vội, xẹt qua bên người Lý Bang Hoa, u Dương Chưng, bởi vì đồng ruộng ở phía trước đang có đánh nhau.
Trong lúc chia ruộng, cứ lúc lúc lại có một trận đánh nhau.
Có lúc là hoài nghi phân ruộng được chia có vấn đề, thôn dân đánh người chấp hành nhiệm vụ.
Có lúc là tranh cãi ranh giới ruộng, đánh nhau giữa các thôn dân.
u Dương Chưng vui sướng khi có người gặp họa, cười khẩy nói: “Triệu tặc chính là đang làm điều xằng bậy, rất nhiều thôn trấn đang yên bình, mấy ngày nay bị làm cho lộn xộn cả lên.”
Lý Bang Hoa vẫn không luôn nói gì, rốt cuộc lúc này cũng không nhịn được nói: “Hiến Văn, ngươi xuất thân thần đồng, thật sự cảm thấy Triệu tặc đang làm chính trị hỗn loạn sao?”
u Dương Chưng ảm đạm, cúi đầu không nói gì, lúc lâu sau mới thở dài nói: “Ài, vãn sinh chỉ có thể nghĩ như vậy, lẽ nào còn phải vỗ tay ủng hộ?”
Hai người tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh đã đến nơi đang hỗn loạn.
Đúng là thôn dân hoài nghi phân ruộng được chia có vấn đề, người tuyên truyền dẫn thôn dân đo lại ruộng một lần nữa, quả nhiên tra ra được người đo ruộng làm lung tung.
Hai người phụ trách đo ruộng ở đây, một người đến từ Tiêu thị, một người đến từ Lưu thị. Hai người cùng nhau gian lận, đều tự chia cho tộc mình nhiều ruộng hơn, còn chia cho các thôn dân khác ít hơn, bắt nạt đám thôn dân không xem được sổ.