Chương 217: Theo tặc (1)
“Dẫn đi!”
Người tuyên truyền trực tiếp bắt người đưa về, rồi chuyển giao cho quan hình khoa xử lý.
“Bắt hay lắm!”
“Dẫn về chém đầu!”
Nhóm thôn dân vỗ tay tỏ ý vui mừng, cũng không vây xem phần ruộng của mình nữa mà cũng nhau áp giải người trở về thẩm tra.
Người tuyên truyền căn bản không ngăn được, chỉ đi mấy chục bước thì đã có thôn dân động thủ đánh người. Đợi khi đến khi về công sở thì hai người chia ruộng gian dối đã bị đánh cho mặt mũi bầm dập.
Lý Bang Hoa đi mệt rồi, thì ngồi xuống xếp bằng bên cạnh bờ ruộng: “Hiến Văn ngươi sẽ theo tặc sao?”
“Thà chết không theo.” u Dương Chưng nói.
Lý Bang Hoa cười khổ: “Quan sát nhiều ngày, ta cũng muốn theo giặc rồi.”
u Dương Chưng cả kinh nói: “Tiên sinh, ngươi không thể nghĩ như thế này, sao có thể trợ Trụ vi ngược chứ?”
Lý Bang Hoa nhìn vào đồng ruộng, giọng điệu có chút u oán: “Mọi chuyện ở đây, công chính vô tư, rầm rầm rộ rộ, không khỏi khiến cho người ta muốn dấn thân vào đó. Nếu như ngươi từng làm quan ở triều đình, chính sự của ngươi bị ngăn cản khắp nơi thì ngươi sẽ biết cảm giác của cách làm việc này tuyệt vời đến bao nhiêu.”
Đột nhiên, mắt u Dương Chưng có lệ nóng: “Rốt cuộc thì Đại Minh này làm sao vậy, quan to quan nhỏ, đến ngay cả một phản tặc cũng không bằng sao?”
“Ài!”
Lý Bang Hoa thở dài một tiếng: “Thói quen khó sửa, tòa nhà sắp sụp đổ rồi. Căn phòng cũ sắp đổ, người ở trong phòng, không có một ai là vô tội. Trong đó bao gồm cả ta, cũng vẫn luôn phá nhà.”
“Tiên sinh chính trực vì nước, thậm chí còn bởi vì vậy mà bị bãi quan, sao có thể tự oán hận bản thân mình như thế?” u Dương Chưng thật sự sợ Lý Bang Hoa theo tặc.
Lý Bang hoa lấy một cây cỏ khô ở trên bở ruộng, niết ở trong lòng bàn tay để nghịch nói: “Lúc trước khi ta thi tiến sĩ, mấy năm liền trong nhà liên tục bán đất, bán đến chỉ còn lại sáu mẫu ruộng. Tổ mẫu mất, đến quan tài cũng không có, chỉ có thể dùng rơm rạ bọc lại rồi lén lút hạ táng. Mà bây giờ, ruộng đất của nhà ta hơn một nghìn mẫu, những thứ này đều là từ đâu đến? Ta bãi quan về quê, chủ động nộp thuế ruộng, dọa cho Tri huyện tự mình cầm lương đưa tới nhà ta.”
u Dương Chưng không khỏi mỉm cười, rồi lại thu hồi tươi cười: “Cho dù tiên sinh đã bãi quan, cũng là quan to nhất phẩm, có Tri huyện nào dám thu thuế lương của nhà tiên sinh.”
“Mấy ngày này, ta đi nghe ngóng qua rồi,” Lý Bang Hoa nói, “Triệu tặc kia quyên góp cho công sở trấn Vũ Hưng hơn một vạn mẫu ruộng đất, nhưng cố tình giữ lại một trăm mẫu. Hắn là luyến tiếc một trăm mẫu đất kia sao? Không phải. Hắn muốn giữ lại một trăm mẫu đất, để giao nộp thuế ruộng cho công sở trấn đúng hạn, nên tặc quan khác không dám trốn thuế nữa.”
u Dương Chưng ai thán nói: “Vãn sinh vẫn luôn mắng Triệu tặc, nhưng trong lòng rất bội phục.”
Lý Bang Hoa nói: “Hoàng điền kinh kỳ, thời Hoàng đế Thành Tổ, hàng năm cũng phải giao nộp thuế ruộng. Thành Tổ muốn làm gương, Hoàng đế cũng phải nộp thuế lương, đương nhiên quan viên thiên hạ cũng phải nộp thuế lương. Nhưng sau khi Thành Tổ băng hà, Hoàng điền đã không nộp thuế lương nữa. Trên dưới làm theo, văn võ huân úy, có người nào nguyện ý nộp thuế lương?”
“Cho nên, phải có biện pháp cải cách, Đại Minh cần một Trương Thái Nhạc (Trương Cư Chính)”. u Dương Chưng nói.
“Ngươi không hiểu, biện pháp cải cách của Trương Thái Nhạc năm đó, chủ yếu nhằm vào Giang Nam, hơn nữa người nắm quyền qua đời thì các biện pháp chính trị của họ cũng bị dừng lại,” Lý Bang Hoa lắc đầu nói, “Bách tính tây bắc, tiểu dân Giang Nam, bây giờ bị biện pháp cải cách này hại cho khổ rồi. Nếu như không có biện pháp cải cách này, có thể cường đạo ở tây bắc cũng không nhiễu loạn lớn như vậy. Về phần Giang Tây thì thân sĩ quá nhiều. Nhà của ta không nộp thuế lương thì nhà người khác sẽ nộp thuế lương sao? Thân sĩ đều không nộp lương, thì quốc khố có thể không trống sao?”
u Dương Chưng nói: “Cho nên vẫn phải cải cách, cải cách một cách triệt để.”
“Từ trên xuống dưới, đã không thay đổi được rồi,” Lý Bang Hoa chỉ vào đồng ruộng được đo đạc, “Phải làm từ dưới lên, như vậy thì mới có thể xoay chuyển cục diện. Nếu Triệu tặc có thể kiên trì hai ba năm, nửa Giang Tây đều sẽ là của hắn, đến lúc đó nhất định sẽ thành một thế lực to lớn!”
u Dương Chưng nói: “Triệu tặc lạm sát địa chủ, nhất định sẽ không thể thành công.”
Lý Bang Hoa cười nói: “Địa chủ tình nguyện hiến đất, hắn không có lạm sát. Nếu như hắn thật sự lạm sát thì ta lại không cần lo lắng.”
Lý Tự Thành vẫn luôn không chiêu mộ được người đọc sách, chính là bởi vì bản thân hắn là cường đạo, nên trước sau luôn không có chỗ để hắn nói chuyện. Đến mỗi một vùng đất, nhất định phải tra tấn, giết địa chủ thưởng lương thực, lôi kéo dân chúng bỏ trốn.
Điều này sao có thể khiến cho người đọc sách bội phục?
Bỏ mặc sản nghiệp nhà mình, đi theo Lý Tự Thành cùng nhay chạy trốn sao?
Triệu Hãn thì khác, hắn có căn cứ địa nên hắn cứ ở lì không đi.
Sản nghiệp của nhà địa chủ, đều ở trên địa bàn của Triệu Hãn, phàm là người không muốn chết thì chỉ có thể kiên trì theo tặc.
u Dương Chưng quay đầu nhìn binh lính ở phía sau, thấp giọng hỏi: “Vì sao triều đình không phái đại quân chinh phạt Triệu tặc?”
Lý Bang Hoa nói: “Không có tiền, không có binh. Lương hưởng của binh lính triều đình, hoặc là dùng để đối phó cường đạo, hoặc là dùng để đối phó Thát Tử. Cường đạo Giang Tây, chỉ có thể dựa vào quan địa phương tiêu diệt, ngươi cảm thấy có tên quan địa phương nào, có thể tiêu diệt được Triệu tặc không?”
u Dương Chưng chợt lóe lên: “Có thể lệnh cho thân sĩ lo liệu tổ chức vũ trang!”
“Đó cũng là một biện pháp,” Lý Bang Hoa lập tức lắc đầu, “Thứ nhất, triều đình sẽ không cho phép thân sĩ tổ chức vũ trang; thứ hai, nếu như cho phép địa phương tổ chức vũ trang vậy thì Đại Minh sẽ chỉ còn tồn tại trên danh nghĩa.”
u Dương Chưng im lặng.
Lý Bang Hoa cũng không biết nên nói cái gì, chính sách của phản tặc, hắn nhìn thấy càng nhiều thì lại càng có kích động muốn đầu hàng tặc. Nhưng hắn không thể theo tặc, hắn là tiền nhiệm Binh bộ Thượng thư, phụ thân hắn và huynh đệ vẫn còn đang dưới sự thống trị của Đại Minh.
Hai người đi một vòng quanh thôn, rồi kết bạn trở về trấn Vĩnh Dương.
Trung tâm thống trị của Triệu Hãn, đã chuyển khỏi trấn Vũ Hưng, bây giờ trấn Vĩnh Dương mới là trung tâm căn cứ.
Ở trên công sở tám trấn, là phủ Tổng binh của Triệu Hãn, quân sự chính vụ ôm đồm, có chút giống với thời kỳ Ứng Thiên của Chu Nguyên Chương.
Bàng Xuân Lai là người đứng đầu văn thần, Phí Như Hạc là người đứng đầu võ tướng, Tiêu Hoán phụ trách hậu cần quân sự, Tả Hiếu Lương chủ quan việc dân chính, Phí Tuần giám sát việc lương tiền, Trầm Mậu Sinh phụ trách tuyên truyền, Hoàng Thuận Phủ được điều nhiệm làm trưởng trấn trấn Vĩnh Dương.