Chương 218: Theo tặc (2)
Bảy người trên là nòng cốt đoàn đội.
Đại tộc Tiêu thị cống hiến nhân tài, đều còn đang trong thời kỳ thử việc. Duy chỉ có cử nhân đã không thể gánh vác được công việc nặng nề, cũng không tình nguyện giao lưu với người chân lấm tay bùn, tự mình từ quan về nhà đọc sách rồi.
Chỉ có đệ tử chống đỡ được qua giai đoạn khó khăn này, lại thể hiện được sự ưu tú của đại tộc mới có thể chân chính có được sự công nhận của Triệu Hãn.
Cử nhân, tú tài theo tặc, thì có thể lập tức được trọng dụng?
Đừng có mơ!
Lúc đi qua trấn Công Học, nghe được âm thanh đọc sách trong trường học, Lý Bang Hoa không khỏi dừng chân nghe một lát.
u Dương Chưng nói: “Triệu tặc này, đúng thật là một lời khó nói hết, thế mà lại biết mở trường học.”
Đâu chỉ là biết mở trường học, Lý Bang Hoa cũng không biết nên hình dung như thế nào.
Tuy Triệu Hãn cướp được nhiều lương tiền, nhưng lại phải sắp xếp cho cường đạo về quê, còn phải sắp xếp cho lưu dân đầu quân ở phủ thành, rồi còn phải mua rất nhiều hạt giống ngô khoai.
Những lương tiền này, đã sắp dần dần không đủ dùng, nhiều lắm thì chống đỡ được sang vụ thu hoạch hè thu sang năm.
Cho dù vậy, Triệu Hãn vẫn như trước, lấy ra lương tiền, ở mỗi một trấn đều xây dựng một trường học chính thức, tương đương với việc ở mỗi một hương của Đại Minh có hai sở công học.
Không những không thu học phí, mà còn cấp miễn phí cho toàn bộ trẻ con đến tuổi đi học một chút cơm trưa.
Những tộc trưởng không cho trẻ con đi học, bị điều tra ra thì sẽ bị phạt tiền!
Thậm chí Triệu Hãn còn tìm một đến một đám Học đồng theo kiểu cũ, ngay cả người đọc sách đến Sinh viên cũng không thi được, tự mình dạy những người này “toán học của phương Tây”. Dường như chỉ qua mấy tháng, những Học đồng theo kiểu cũ này có thể thuần thục nắm được bốn phép tính giải toán, có thể phân đi sở công học ở các trấn làm người dạy toán.
Trở lại chỗ ở, đã là giữa trưa, binh linh bê đồ ăn tới.
Tất cả đều là cơm rau dưa, Lý Bang Hoa đều còn có thể chấp nhận, dù sao khi còn trẻ đến ngay cả cơm cũng ăn không no.
Nhưng u Dương Chưng thì ăn đến ngán rồi, hắn là con cháu đại tộc, từ nhỏ đến lớn đều là cẩm y ngọc thực, mấy ngày này ban đêm đều đã chảy nước miếng rồi.
Có những lúc, thậm chí u Dương Chưng suy nghĩ, chỉ cần Triệu tặc đối xử tôn trọng hắn một chút, đoán chừng có khi hắn đã tình nguyện theo tặc rồi.
“Không ăn nổi?” Lý Bang Hoa cười nói.
“Cũng sắp quen rồi.” u Dương Chưng chỉ có thể nói thế sau đó kiên trì ăn cơm.
Lý Bang Hoa ăn các loại như ngô, cao lương, bánh cám… rồi uống một ít canh, khó khăn nuốt xuống, cảm khái nói: “Ta nghe người ta nói, đến cả bản thân Triệu tặc, mỗi ngày cũng là ăn những thứ này. Buổi sáng, đến ngay cả bánh cũng không ăn mà chỉ ăn một chút cháo với dưa muối. Bây giờ, lương tiền khan hiếm, trước khi đến vụ thu hoạch hè thu, toàn bộ quan viên đều phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.”
u Dương Chưng cười nói: “Chiêu trờ lừa gạt người dân mà thôi.”
“Nhưng ta lại tin,” Lý Bang Hoa nói: “Chí hướng của Triệu tặc này rất lớn, không phải là dạng người ham hưởng thụ. Trong phủ hắn chỉ có một nha hoàn hầu hạ… Ừm, hắn nói là hầu gái, hơn nữa còn là hầu gái có tư sắc rất kém. Ngoài ra thì còn có một bà tử giặt đồ, nấu cơm. Tạo phản gần một năm, đến bây giờ đều không gần nữ sắc, cơm mỗi ngày đều là rau dưa thì có gì ngạc nhiên?”
u Dương Chưng thu lại vẻ tươi cười, hung hăng cắn một miếng bánh cám: “Chí hướng, mưu lược của tên tặc này, nếu có thể làm quan ở trong triều, nhất định sẽ là đại thần vì nước.”
Lý Bang Hoa lắc đầu nói: “Bây giờ, vị Ôn thủ phụ kia cũng rất thanh liêm như thế. Không ở nhà lớn, không gần nữ sắc, gia nô có rất ít, ăn mặc đơn giản. Chỉ nói đạo đức cá nhân thì Ôn Thể Nhân có thể xem như đại hiền.”
“Đây là phúc của triều đình.” u Dương Chưng nói.
Lý Bang Hoa lại nói: “Nếu như Ôn Thể Nhân không có đạo đức cá nhân cao thượng, hơn nữa còn nhìn qua một lần là không quên. Ở mặt công vụ rườm rà, hắn có thể nhẹ nhàng xử lý thỏa đáng. Một tiểu quan mới chỉ gặp mặt một lần, hắn cũng có thể nhớ rõ tên tuổi quê quán của người này. Luận đạo đức, ta không bằng Ôn Thể Nhân; luận năng lực ta cũng không được như Ôn Thể Nhân. Nếu như Ôn Thể Nhân sinh ở một trăm năm đầu của quốc triều, nhất định sẽ là một đại hiền tướng! Nhưng mà, từ khi tân Hoàng kế vị tới nay, Ôn Thể Nhân không làm một chuyện chính sự nào.”
u Dương Chưng nghẹn họng nhìn trân trối, không thể tin nói: “Sao có thể như thế?”
“Làm chính sự thì nhất định sẽ phạm sai lầm,” Lý Bang Hoa nói: “Ta chính là vì làm chính sự nên mới bị bãi quan về quê.”
Lúc trước, u Dương Chưng chỉ là xem thường quan địa phương, nhưng bây giờ nghe Lý Bang Hoa nói như vậy thì đã triệt để cảm thấy Đại Minh không cứu được nữa.
Thành thành thật thật ăn hết bánh, buổi chiều lại đi bộ quanh thôn, đến buổi tối, u Dương Chưng làm thế nào cũng không ngủ được.
Sáng sớm hôm sau, u Dương Chưng chạy đi tìm Lý Bang Hoa: “Tiên sinh, ta muốn theo tặc.”
Lý Bang Hoa nói: “Tùy ngươi.”
y Dương Chưng sợ Lý Bang Hoa tức giận, giải thích nói: “Đại trượng phu sống trên đời, dù có thể làm cũng phải làm một chút việc gì đó. Nghe tiên sinh nói cục diện triều đình, vãn sinh thật sự không nhìn ra được tiền đồ của mình. Cho dù vãn sinh có đề tên bảng vàng thì cũng chỉ là làm một cái đầu gỗ ở triều đình, vậy thì dứt khoát đi theo tặc còn hơn.”
“Đi đi, đi đi.” Lý Bang Hoa cũng không ngăn cản.
u Dương Chưng chắp tay nói: “Tiên sinh, cáo từ!”
Phản tặc tự đặt cho mình một cái tên giả, Triệu Hãn đổi tên thành Triệu Ngôn, u Dương Chưng trực tiếp đổi tên thành u Chấn.
Từ sau khi đi theo tặc, cũng không được trọng dụng, chỉ là bị ném đi trấn Vĩnh Dương trợ giúp chia ruộng
u Dương Chưng cũng không cảm thấy buồn, bởi vì bản thân hắn đã quan sát nhiều ngày, biết rằng chỉ cần làm tốt, nhất định sẽ được đề bạt.
Nhìn thấy sắp đến năm mới, Lý Bang Hoa cũng có chút không nhịn được.
Hắn thật sự nhàn rỗi đến hoảng rồi, ở chỗ này không tìm được sách hay để đọc, cả ngày đều không có việc gì làm. Mà tám hương xung quanh, khí thế ngút trời, khiến cho Lý Bang Hoa rất muốn dấn thân vào đó.
Bởi vì, những chuyện Triệu Hãn đang làm cũng chính là điều mà Lý Bang Hoa muốn làm nhưng lại không có khả năng đi làm.
Ngày hai mươi tám tháng chạp, Lý Bang Hoa đi đến bái kiến Triệu Hãn, muốn dốc hết ruột gan biện luận một trận.