Chương 222: Mượn lương (2)
Tri huyện Thái Hòa tên là Lưu Thái Viên, đỗ tiến sĩ tam bảng vào năm Sùng Trinh thứ tư.
Tất cả những thứ này đều không phải là mua bằng tiên mà là triều đình bổ nhiệm đúng tiêu chuẩn, bởi vậy nên không cần phải gấp gáp trả món nợ mua quan.
Tóm lại mà nói, Lưu Thái Viên cũng là thanh quan không tệ lắm, chỉ là thuận tay tham ô mấy khoản nhỏ mà thôi, cũng không có điên cuồng bóc lột, áp bức dân chúng.
Ai ngờ, huyện Lư Lăng xuất hiện phản tặc, Tuần phủ còn chạy tới tiêu diệt nhưng lại bức cho phản tặc ở phía nam Lô Thủy biến thành cường đạo, toàn bộ đều đi vào vào huyện Thái Hòa cướp bóc.
Bọn người kia sát hại địa chủ, chiếm lấy nhà của địa chủ, cướp bóc lương tiền xong còn không đi, giống như là có xu thế biến thành tọa khấu.
“Huyện tôn, các lão thân sĩ của xã, liên minh thỉnh cầu chiêu mộ hương dũng tiêu diệt tặc.” Huyện thừa Trương Hoài Nam nói.
Là một Tri huyện tân nhậm, Lưu Thái Viên ngay cả sư gia cũng chưa mời. Hắn không ngừng kêu khổ nói: “Giải Tuần phủ tiêu diệt tặc, binh bại nên đã bỏ mình, thì ta sao có thể tiêu diệt được? Tất cả hãy đợi Tuần phủ tân nhậm đến rồi mới nói đi.”
Trương Hoài Nam nhắc nhở nói: “Huyện tôn, chỉ cần có lương tiền thì sẽ có thể tiêu diệt được phản tặc.”
Lưu Thái Viên kinh nghi hỏi: “Lẽ nào, Trương huynh là người biết dùng binh?”
Trong lòng Trương Hoài Nam cảm thấy quá mệt mỏi, Tri huyện mới không đủ kinh nghiệm, nhất định phải nói rõ ràng mọi chuyện một lần: “Huyện tôn, lương tiền có thể có thể thu trước, hương dũng cũng có thể luyện trước. Về phần tiêu diệt tặc, thì tùy thời cơ mà hành động. Vạn nhất, Tuần phủ tân nhậm cũng là người có năng lực tiêu diệt phản tặc, Huyện tôn sớm chuẩn bị thì còn có thể được Tuần phủ thưởng thức.”
Lưu Thái Viên ngẩn ra, sau đó bừng tỉnh ngộ nói: “Thì ra là thế, đa tạ Trương huynh nhắc nhở!”
Mười năm học tập khổ sở, nhưng vừa mới làm Huyện lệnh đã gặp phải chuyện phản tặc làm loạn, quả đúng thật là cần tích lũy kinh nghiệm.
Kinh nghiệm kiếm tiền!
“Huyện tôn, không hay rồi, phản tặc đánh tới rồi!” Lão lại kích động chạy tới bẩm báo.
Lưu Thái Viên sợ tới mức cả người run run, vội hỏi: “Phản tặc đến ngoài thành rồi?”
Lão lại trả lời: “Ngồi thuyền tới, còn đang chạy trên Cán Giang, phái hai tên tặc quan đến gọi thành.”
Lưu Thái Viên vội vàng chạy tới cổng thành, quả nhiên ngoài thành chỉ có một tên thư sinh, hơn nữa trên sông chỉ có một thuyền của phản tặc.
“Đưa hắn lên đây!” Lưu Thái Viên hạ lệnh.
Tả Hiếu Lương ngồi váo cái sọt đi lên thành, chắp tay nói: “Vãn sinh Tả Hiếu Lương bái kiến Huyện tôn.”
Lưu Thái Viên chắp tay nói: “Các hạ cũng là người đọc sách?”
Trong nhà Tả Hiếu Lương không có mấy người, dứt khoát sử dụng tên thật làm giặc, hắn nói: “Hổ thẹn, vãn sinh chỉ là một tú tài.”
Lưu Thái Viên vô cùng đau lòng nói: “Cũng là tú tài, vì sao lại theo tặc?”
Tả Hiếu Lương nói: “Ăn cơm không đủ no.”
“A…” Lưu Thái Viên không biết nên nói tiếp như thế nào, câu nói giải thích cho chuyện mình theo tặc này rất vớ vẩn nhưng cũng rấy hợp lý hợp tình.
Đột nhiên, Huyện thừa Trương Hoài Nam hỏi: “Đã là phản tặc thì người cầm đầu là ai? Phái ngươi đến huyện Thái Hòa làm gì?”
“Ngô chủ Triệu Ngôn.” Tả Hiếu Lương nói.
“Triệu tặc?”
Nhóm quan huyện sợ hãi.
Đó là tên phản tặc công chiếm phủ thành, giết mấy chục quan viên, còn khiến cho Tuần phủ thua trận tự sát!
Lưu Thái Viên chỉ cảm thấy yết hầu phát khô, nuốt nước miếng hỏi: “Triệu tặc… Triệu ngôn phái ngươi tới làm gì?”
Tả Hiếu Lương chắp tay nói: “Ngô chủ nghe nói huyện Thái Hòa có lưu dân, bây giờ đông lạnh, trời giá rét, không đành lòng nhìn bọn họ lạnh chết đói chết nên muốn nhận đám lưu dân này rồi sắp xếp cho bọn họ.”
Lưu Thái Viên và Trương Hoài Nam liếc nhau, đều không hiểu đây là tình hình gì.
Còn có phản tặc hiểu chuyện như vậy?
Lưu Thái Viên không nhịn được hỏi: “Lời này là thật sao?”
“Thật,” Tả Hiếu Lương nói, “Chỉ có điều, Ngô chủ thiếu lương, vì để trấn an dương nên muốn mượn của Huyện tôn hai mươi vạn lương thạch.”
“Ta làm gì có hai mươi vạn thạch cho ngươi mượn?” Lưu Thái Viên giống như là con mèo bị vốt đuôi.
Tả Hiếu Lương cười nói: “Buôn bán mà, chào giá thì trên trời nhưng rơi xuống đất thì vẫn là tiền.”
Không chỉ Lưu Thái Viên tức giận mà ngay cả Trương Hoài Nam cũng cảm thấy không thể tưởng tượng được.
Trương Hoài Nam xuất thân tú tài, làm sư gia cho người ta không biết bao nhiêu năm, dựa vào quan hệ ân chủ đi mua quan, cuối cùng mới làm được đến chức Huyện thừa này. Hắn vào nam ra bắc, kiến thức rộng rãi, nhưng đây là lần đầu tiên gặp được chuyện hiếm lạ như thế này, phản tặc thiếu lương thế mà lại có thể tìm Huyện lệnh mượn lương, hơn nữa mượn bao nhiêu còn có thể cò kè mặc cả.
Nhưng dường như, cuộc mua bán này lại có thể làm!
Trương Hoài Nam thấp giọng nói: “Huyện tôn, chỗ này nhiều người ánh mắt phức tạp, chúng ta đi về Huyện nha rồi từ từ nói.”
“Cũng được.” Lưu Thái Viên vẫn còn đang ở trong mơ hồ.
Vì thế, phản tặc Tả Hiếu Lương trở thành khách quý của Tri huyện.
Hai bên cò kè mặc cả một hồi, Lưu Thái Viên chỉ đồng ý cho mượn ba vạn thạch lương thực, hơn nữa còn cần sau khi Tả Hiếu Lương dẫn cường đạo đi rồi mới trả tiền.
Cuối cùng, đồng ý sáu vạn thạng, thanh toán trước năm nghìn thạch.
Đương nhiên, Tri huyện không thể nào đưa lương như thế, tất cả đều là của thân sĩ địa chủ cung cấp.
Đầu tiên, phái một người đi đưa tin, nói cường đạo trong huyện thiếu luơng, lúc nào cũng có thể đi cướp của các đại tộc.
Ngay sau đó, Phí Như Hạc ngày nghỉ đêm đi, dẫn năm trăm binh lính đi giết địa chủ cướp lương. Mục tiêu lần này, lại là Huyện thừa cung cấp, những người bị giết đều là tài chủ đất giết rồi cũng không có hậu hoạn gì.
Liên tục cướp của hai địa chủ, các địa khác đều bị dọa cho đến tiểu ra quần.
Lập tức, Lưu Thái Viên triệu tập thân hào nông thôn mở cuộc họp, nói rằng hắn có thể dùng lương thực để khuyên nhủ đạo tặc này. Đám thân sĩ chỉ cần góp năm nghìn thạch, thì có thể tiễn phản tặc đến biên giới huyện Thái Hòa. Đến lúc đó lại gom góp đủ sáu vạn thạch thì có thể khiến cho đám tặc này trở về quê trồng trọt.
Thân hào nông thôn chỉ có thể làm thử, dù sao thì năm nghìn thạch cũng không nhiều, các nhà gom góp một chút cũng dễ dàng.
Phí Như Hạc lập tức cầm khoản thanh toán trước đi địa bàn đạo tặc chiêu mộ người.
Nghe nói “Triệu tiên sinh” muốn chủ trì chia ruộng, đạo tặc bình thường đều bỏ lại doanh trại đi chạy trốn, mấy tên cầm đầu thổ phỉ đều không ngăn được.
Ngắn ngủi vài ngày, Phí Như Hạc chiêu mộ được hơn tám nghìn người, chỉ còn lại hơn ba trăm tên thổ phỉ ngu ngốc.
Lập tức, Phí Như Hạc phát động tấn công, giết chết hết mấy tên không nghe lời, thuận tay cướp được hai vạn thạch lương thực của đạo tặc. Hơn tám nghìn lưu dân giúp đỡ vận lương, từ từ đi về hướng bắc, đừng ở ranh gới huyện Thái Hòa và huyện Lư Lăng, đợi Tri huyện đưa khoản còn thiếu đến.