Chương 223: Vì nghiệt chủng (1)
Trong lúc chờ đợi, lại có hơn hai nghìn bách tính, dẫn theo người nhà đến tìm nơi nương tựa.
Hơn nũa đều là điền hộ bản địa huyện Thái hòa, nghe nói “Triệu tiên sinh” ở bên cạnh muốn chia ruộng nên kêu gọi bằng hữu các nhà thu dọn rồi đi theo.
Tiếp tục chờ mấy ngày, vẫn không thấy khoản còn thiếu như trước.
Phí Như Hạc giận dữ, giết tiếp hai địa chủ rồi cướp lương, cũng tuyên bố nếu còn không đưa lương tới thì sẽ giết hết toàn bộ đị chủ huyện Thái Hòa. Lập tức, dẫn binh đi tản bộ ở ngoài huyện thành, đi vòng mấy vòng quanh huyện thành.
Tri huyện sợ hãi, thân sĩ cũng sợ hãi.
Lại qua nửa tháng nữa, khoản còn thiếu cũng được đưa tới, giao dịch hoàn thành.
Lần này, đi ra ngoài một chuyến, tuy nhóm thân sĩ chỉ thu được sáu vạn thạch lương thực, nhưng Phí Như Hạc lại mang về được 14 vạn thạch, phần lớn con số này đều dựa vào cướp của địa chủ và thổ phỉ.
Thuận tiện, còn dẫn về hơn một vạn một nghìn nhân khẩu.
Vấn đề lương thực, thực ra rất dễ giải quyết.
Lý Bang Hoa khoanh tay tứng ở bên bờ kênh, nhìn cảnh tượng ngày mùa, không khỏi cười nhẹ ngâm: “Khê thủy kham thùy điếu, giang điền nại sáp ương. Nhân sinh chích vi thử, diệc túc ngạo hi hoàng.”
Bàng Xuân Lai vuốt nhẹ râu nói: “Mạnh Ám tiên sinh, chỗ này vàu vụ xuân so với Cát Thủy cày vụ xuân có cái gì khác nhau không?”
“Vì mình làm ruộng, vì địa chủ làm ruộng, đương nhiên là khác nhau rồi.” Lý Bang Hoa cảm khái nói.
Triệu Hãn ở bên cạnh nhìn lên bầu trời: “Từ đầu xuân đến nay vẫn chưa có mưa, sợ rằng năm nay lại có hạn xuân rồi. Nông hội phải được nhanh chóng thành lập, đợi đến lúc hạn xuân nghiêm trọng thì hỗ trợ nông dân dẫn nước để tưới. Học sinh cũng có thể thả về nhà, bất luận là dùng bát hay dùng muôi, có thể giúp được phần nào hay phần đấy.”
Bàng Xuân Lai nói: “Các thôn trấn khác thì vẫn còn tốt, mấy thôn ở phương bắc thì nguồn nước chỉ có mấy dòng suối nhỏ. Một khi hạn mùa xuân nghiêm trọng, suối nước sẽ khô cạn.”
“Còn phải tiếp tục tu sửa kênh,” Triệu Hãn nói, “Dùng guồng nước để nước sông dẫn vào trong kênh, các thôn trấn ở phương bắc muốn dẫn nước cũng gần hơn nhiều.”
Đột nhiên u Dương Chưng đi đến: “Lúc ta đo đạc ruộng đất ở phương bắc, phát hiện đồng ruộng nơi đó tương đối cằn cỗi. Hoặc có thể tổ chức thôn dân, gom mấy mảnh ruộng không tốt lại với nhau, lúc nông nhàn thì đào hồ chứa nước. Nhiều mưa thì tích nước, khi không có mưa thì có thể dùng, bình thường còn có thể dùng để nuôi cá.”
“Biện pháp này rất tốt, vậy thì sẽ giao cho ngươi.” Triệu Hãn cười nói.
“Nhất định sẽ làm được.” u Dương Chưng chắp tay nói.
Hai tháng nay, biểu hiện của u Dương Chưng khiến cho Triệu Hãn phải nhìn với cặp mắt khác.
Một công tử ca cẩm y ngọc thực, một người đọc sách xuất thân thần đồng, thế mà lại có thể sống cùng với một đám chân đất.
Hơn nữa tận tâm tận lực, không kêu khổ, không kêu mệt, làm việc công chứng, thu phục lòng người.
Tên này mỗi ngày đều mệt muốn chết, thế mà vẫn còn tinh lực đọc sách, buổi tối mỗi ngày đều cầm đuốc soi đọc suốt đêm, cách vài ba bữa lại viết một bài thơ ca ngợi việc chia ruộng.
Là một nhân tài vô cùng ưu tú!
u Dương Chưng còn nói: “Núi ở gần đây nhiều đá vôi, nhưng chỉ có trên núi ở trấn Vĩnh Dương có lò nung vôi là có thể mở thêm một lò nung vôi khác. Bản địa lại có nhiều đất sét trắng, ta đi qua trấn Cảnh Đức, đất sét trắng ở đó cũng dùng để làm nung đồ sứ. Sao chúng ta lại không làm một đồ nung sứ chứ?”
“Không có thợ làm đồ sứ.” Triệu Hãn thở dài nói.
u Dương Chưng nói: “Bản địa có thợ làm đồ gốm, nhưng chỉ có thể làm bình gồm, bát gốm. Hoặc là đưa tiền đến trấn Cảnh Đức, chiêu mộ vài người thợ đến đây, từ từ học tập thợ bản địa rồi cải tiến.”
Lý Bang Hoa nói: “Hiến Văn nghĩ quá dễ dàng rồi, nung đồ sứ cũng không phải là chiêu mộ vài người thợ là có thể làm thành.”
Triệu Hãn khen ngợi: “Ý tưởng của Hiến Văn rất tốt, nhưng phải đi từng bước từng bước một. Việc cấp bách bây giờ là vụ xuân, đợi hết vụ xuân thì sẽ thành lập nông hội, rồi từ nông hội tổ chức thôn dân cùng nhau chống hạn, đồng thời tổ chức thôn dân tu sửa kênh nước. Mấy năm nay, Giang Tây liên tục hạn hán, năm sau nghiêm trọng hơn năm trước, công trình thủy lợi mới là quan trọng nhất!”
“Đúng vậy, thủy lợi mới là căn bản!” Lý Bang Hoa cũng tán đồng.
Tình hình hạn hán cả nước thời Sùng Trinh, không chỉ là thiên tai, mà còn là nhân họa.
Kể từ giữa thời kỳ Vạn Lịch cho tới nay, trung ương không xây dựng công trình thủy loại nào mà toàn dựa vào trách nhiệm đạo đức làm việc của quan viên địa phương.
Quan địa phương càng mục nát thì công trình thủy loại các nơi đều lần lượt hoang phế, chỉ gặp hạn nhỏ cũng biến thành thiên tai, gặp hạn lớn thì dân đói khắp nơi. Chỉ cần Triệu Hãn nghiêm túc xây dựng công trình thủy lợi, không nói đến chuyện có bị thiên tai ảnh hưởng hay không nhưng nhất định sẽ tốt hơn rất nhiều so với địa phương khác.
Trưởng trấn Vĩnh Dương Hoàng Thuận Phủ nói: “Bản trấn có hai kênh nước, đều rất ngắn, đã nhiều năm không tu sửa. Đợi cày bừa vụ xuân chấm dứt, có thể để nông dân đào sâu nối dài thêm. Không nói đến ban ơn cho toàn trấn nhưng ít nhất cũng là làm phúc cho nửa trấn.”
Một đồng sinh Lưu Phương đến từ bở nam Lô Thủy, lúc này hắn đảm nhiệm việc chiêu mộ của phủ Tổng binh, quản lý kiểm tra hiệu suất của các quan viên. Đột nhiên, người này nói: “Vãn sinh đến từ thôn Ngân Khanh, nơi đó sản xuất bạc, bạc đã sớm bị đào hết rồi, đất trong rừng bị đào thành rất nhiều hố sâu. Lúc nông nhàn, có thể tổ chức thôn dân san bằng đất hoang, như thế sẽ có được hơn nghìn mẫu đất.”
Lại có một người quan văn tên Lý Hoằng Văng nói: “Vào lúc hạ thu hàng năm, thôn Hoàng Bá, Lý Gai Quải đều có lũ lụt. Trước kia không ngừng có đất cướp sông, làm cho dòng sông càng ngày càng hẹp, nạn lũ lụt cũng càng lúc càng lớn. Có thể trồng nhiều cây cối ở bờ sông, cấm thôn dân tiếp tục làm ruộng có bờ bao, lại múc sạch bùn ở nước sông, có thể làm bớt được tình trạng lũ lụt.”
“Đều ghi hết lại,” Triệu Hẫn rất vui, “Mọi người góp củi đốt lửa, các vị có ý tưởng gì, đều có thể viết thành công văn đưa tới phủ Tổng binh. Hơn nữa, nghiệp lớn mới thành lập, mọi thứ làm bây giờ đều đang đợi đến ngày hưng thịnh, mong rằng mọi người cố gắng nhiều hơn!”
“Chúng ta nhất định sẽ dốc hết toàn lục!” Mọi người đáp.
Lý Bang Hoa chỉ có thể âm thầm cảm khái, loại bầu không khí này làm cho người ta rất thư thái.
Không có nhiều lục đục với nhau, chỉ cần tình nguyện làm việc, đều có thể có được đề bạt. Nếu như làm việc tốt, vậy thì đề bạt càng nhanh hơn, thật sự làm được đến chọn người đúng khả năng thì sẽ luận công ban thưởng.