Trẫm

Chương 221: Mượn lương (1)

Chương 221: Mượn lương (1)


Sức ảnh hưởng của Lý Bang Hoa trong sĩ tử bản địa vô cùng kinh người.
Một khi hắn biểu hiện lập trường của bản thân thì rất nhiều tú tài, đồng sinh đều muốn đứng ra đi theo.
Dù sao danh tiếng của Lý Bang Hoa lớn, trời có sập thì cũng có hắn đỡ!
Thời gian có mấy ngày, đội đi mượn lương đã được thành lập xong, lấy Lý Bang Hoa và đám sĩ tử bản địa làm chủ. Đương nhiên, toàn bộ quá trình Phí Thuần cũng tham dự, nhưng chủ yếu là đi theo học tập, đồng thời phụ trách giám sát danh sách.
Nhiệm vụ quan trọng như vậy, giao cho một đám sĩ tử bản địa, thật sự đúng là một hành động bất lực vì thiếu nhân tài mà.
Đợi Triệu Hãn bồi dưỡng được người của mình ra thì đến lúc đó có thể đại khai sát giới rồi. Cụ thể giết bao nhiêu, thì còn phải xem sức ràng buộc của Lý Bang Hoa, xem có bao nhiêu người ăn gan hùm tim báo dám làm càn.
“Ai da, Mạnh Ám tiên sinh đại giá quang lâm đúng là vinh quang cho hàn xá của kẻ hèn này.” Tiêu Vạn Toàn cười lớn nghênh đón.
Lý Bang Hoa ôm quyền nói: “Tiêu bằng hữu quá khen, kẻ hèn này chỉ là một lão hủ mà thôi.”
“Nào có, nào có, Mạnh Ám tiên sinh, mau mời vào.” Tiêu Vạn Toàn cười ha ha nói.
So với lúc tước, trong nhà Tiêu Vạn Toàn vô cùng lạnh lẽo, chỉ còn lại một vài nha hoàn bà tử. Lần trước Triệu Hãn sửa lại toàn bộ khế ước bán thân thành hợp đồng thuê thì thôi đi, còn phải tăng lương bởi vì số tiền trước đó quá thấp.
Hai người hàn huyên vào câu thì Lý Bang Hoa đã nói lên ý đồ mình đến đây.
Tiêu Vạn Toàn nói: “Xin hỏi, tích trữ lương ở đây thì lãi hàng năm là mấy phần?”
“Một phần lãi.” Lý Bang Hoa nói.
“Chỉ có một phần thôi à?” Tiêu Vạn Toàn có chút thất vọng, lúc trước hắn cho điền hộ mượn lương, đó là các loại thủ đoạn.
Lý Bang Hoa nói: “Có lãi đã là không tệ rồi, cửa hàng lương chứa lương thực cho các ngươi còn không thu các loại phí bảo quản đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy,” Tiêu Vạn Toàn lại hỏi, “Nếu như của hàng lương cho điền hộ mượn lương, thì có được mấy phần lãi?”
Lý Bang Hoa cười nói: “Một phần hai.”
Tiêu Vạn Toàn vô cùng kinh ngạc nói: “Chẳng phải cửa hàng lương sẽ bị lỗ vốn sao?”
Lý Bang Hoa nói: “Triệu Tổng trấn mở cửa hàng lương, vốn không phải là vì kiếm tiền, mà chỉ vì muốn cho người nghèo con đường sống.”
“Triệu tiên sinh nhân nghĩa, đúng là…” Sắc mặt Tiêu Vạn Toàn chần chờ.
Lý Bang Hoa đứng dậy chắp tay: “Nếu Tiêu bằng hữu khó xử, vậy thì kẻ hèn này không làm phiền nữa. Cáo từ!”
Tiêu Vạn Toàn đứng lên, vội vàng nói: “Không phiền, không phiền.”
“Tiêu bằng hữu quả nhiên là người thông minh.” Mặt Lý Bang Hoa lộ vẻ mỉm cười.
Tiêu Vạn Toàn nghĩ quá nhiều rồi, hắn biết Triệu Hãn thiếu lương, sợ hãi Triệu Hãn nóng nảy, sẽ trực tiếp giết chết người cướp lương.
Phản tặc có tuân thủ quy củ hơn nữa, thì nói đến cùng cũng vẫn là phản tặc!
Lý Bang Hoa càng biểu hiện không sao cả, trong lòng Tiêu Vạn Toàn lại càng sợ hãi, sợ rằng sẽ khiến rắn ra khỏi hang khiến hắn khai đao.
Tiêu Vạn Toàn đồng ý cho mượn lương, thuần túy là vì Triệu Hãn đang cầm đao.
Mà Lý Bang Hoa đã tự mình ra mặt, đơn giản là muốn khiến cho nhóm địa chủ an tâm, lương thực này sẽ không bao giờ có mượn không trả, đồng chí lão Lý vẫn còn rất có giá trị.
Lý Bang Hoa liên tục bái phỏng vài thôn xóm, đại bộ phận đều tình nguyện cho mượn lương.
Sau đó, hành động rối lên của lão Lý đến rồi…
Bởi vì, kho hàng của cửa hàng lương không đủ dùng, vậy thì tạm thời để ở nhà địa chủ.
Bách tính trấn nào thiếu lương, hộ khoa của trấn sẽ ra mặt, liên hệ với người của cửa hàng lương cùng đi với địa chủ. Muốn mượn bao nhiêu sẽ lấy ở nhà địa chủ bấy nhiêu, ngày mượn lương được tính là ngày bắt đầu, cửa hàng sẽ viết phiếu hóa đơn dự trữ lương cho địa chủ, đồng thời viết cho nông dân hóa đơn mượn lương.
Cửa hàng lương giống như kẻ lừa đảo vậy, đến kho hàng cũng không có, chỉ có công nhân viên, từ tay trái đến tay phải, bỗng dưng chỉ kiếm hai phần trăm lãi giá chênh lệch.
Nhưng mà, nơi trung gian này rất quan trọng.
Nếu trực tiếp mượn lương từ địa chủ, lãi hằng nào sao có thể chỉ có một phần hai? Lãi hàng tháng lấy ba phần đã được coi như nhân nghĩa rồi, lãi hàng tháng năm phần, bảy phần là cũng có thể!
Vì sao các thôn trấn cuối thời nhà Minh, đều có cửa hàng lương tiền?
Thứ nhất là vì cho vay nặng lãi.
Thứ hai là để cho nông dân đổi bạc, phương pháp một roi (chính sách thuế thời nhà Minh) chỉ thu bạc, từ trong đó có thể kiếm được lãi rất lớn.
Đương nhiên, phương pháp một roi không thi hành nghiêm khắc, rất nhiều loại thuế ở các nơi vẫn trực tiếp thu từ nay nông dân như trước. Đây cũng chính là một trong những thủ đoạn kiếm lợi của các quan viên.
Lý Bang Hoa làm như vậy, đám địa chủ hận đến nghiến răng nghiến lợi, sau này đừng nghĩ đến việc cho vay nặng lãi nữa.
“Ca ca, Lý tiên sinh đúng thật là lợi hại,” Phí Thuần cao hứng phấn chấn nói, “Ta còn đang đau đầu không biết đi chỗ nào tìm kho cho cửa hàng lương thực. Hắc, Lý tiên sinh vừa ra tay, đã trực tiếp để lương thực trong nhà địa chủ. Một là không cần có nhiều người canh giữ, hai là không xảy ra việc lương thực được dữ trữ bị hao tổn, ba là còn giảm đi rất nhiều lãi dự trữ lương thực.”
Lý Bang Hoa chỉnh đốn tân quân Thiên Tân, tiếp đó lại chỉnh đốn doanh trại quân đội ở kinh, tuy đắc tội với vô số quyền quý nhưng lại thu phục các lộ nhân mã đến ngoan ngoãn nghe lời.
Mấy địa chủ ở nông thôn này thì tính là gì?
Quả thực đúng là dùng dao mổ trâu để giết gà.
“Lý tiên sinh đúng thật là có thủ đoạn,” Triệu Hãn khen ngợi một câu, lập tức lại nói, “Nhưng đây chỉ là kế thích ứng tạm tời, đợi sau này ra tay thì vẫn phải tự xây dựng kho lương. Nếu không, địa chủ oán hận sâu, trong tay chúng ta cũng sẽ không có tiền lương.”
Phí Thuần cảm khái nói: “Có kế tạm thích ứng đã là không tệ rồi, mấy ngày hôm trước ta suýt chút nữa rầu muốn chết rồi!”
Triệu Hãn lấy ra mấy phong thư nói: “Đang lúc cần dùng người, vốn không muốn cho ngươi đi, nhưng phái người khác làm việc này ta lại lo lắng. Phong thư này giao cho người nhà Lý tiên sinh ở Cát Thủy, ngoài ra mấy phong thư kia ngươi đưa về Duyên Sơn, giúp ta và Như Hạc trở về đó hỏi thăm một chút.”
“Vậy được.” Phí Thuần cũng có chút nhớ cha mẹ.
Phí Thuần dẫn theo mấy tùy tùng, ngồi thuyền đi thẳng về phía Cát Thủy.
Phí Như Hạc, Hoàng Yêu cũng dẫn binh ngồi thuyền xuất phát, một nam một nắc đi tìm quan phủ mượn lương.
Vì thuận tiện cho việc chào hỏi với Tri huyện, Tả Hiếu Lương đi tới huyện Thái Hòa, Tiêu Hoán đi tới huyện An Phúc trước.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất