Chương 84: Binh pháp võ nghệ (2)
Trong rừng trúc.
Từ Dĩnh đang mặc niệm 《 Mạnh Tử 》 .
Bàng Xuân Lai tay cầm gậy chống, ngồi xếp bằng ở trung ương: “Phép hạ trại này, không có gì ngoài tuần hoàn hai điểm, một là tự củng cố, hai là kiềm chế địch, công thủ mà thôi. Thủ công hay là thủ thủ, phải xem tình hình thực tế mà làm...”
“Hành quân bình thường, có thể ở núi cao hạ trại. Dù ở chân núi đóng quân, cũng nên phái người chiếm cứ núi đồi. Như thế, có thể phòng bị quân địch đánh lén. Nếu có thể tựa vào thế núi hiểm trở, hướng đất bằng, đủ cả công thủ, tất nhiên là tốt nhất...”
“Nếu có chút quân lệnh đặc thù, lấy kiềm chế địch là chính. Như vậy địa điểm hạ trại, thì nên đặt ở chỗ xung yếu thuỷ bộ, tương đương đóng xuống cái đinh ở sau lưng quân địch...”
“Hạ trại cần tránh thủy hỏa. Nhất là mùa hè, không thể lựa chọn nơi ẩm thấp, nếu không hoặc có khó khăn nước chìm mất quân. Nơi bụi gai rậm rạp, quân địch dễ dàng lẻn đi, thuận tiện tiến hành hỏa công. Nếu thật sự không có nơi nào để chọn, nên thanh trừ bụi gai cỏ dại ngoài doanh địa...”
“Tuy nói phải phòng bị ngập nước, không có nước lại cũng không được, người ăn ngựa ăn đều dựa vào nước. Cách tìm nước, có thể quan sát chim bay thú chạy, nơi ngựa hoang dê vàng thường lui tới, đàn chim tụ tập, phụ cận quá nửa là có nguồn nước...”
Triệu Hãn, Phí Như Hạc, Phí Thuần, Phí Nguyên Giám, giờ phút này đều ngồi ở trên mặt đất, nghe phi thường nghiêm túc, cái này so với tứ thư ngũ kinh thú vị hơn nhiều.
Giảng một phen chọn doanh địa như thế nào, Bàng Xuân Lai đột nhiên nói: “Hôm nay chỉ giảng chọn chỗ, ngày mai nói tiếp hạ trại, ta kiểm tra trước tiến triển số học dạy các ngươi.”
“A!”
Trừ Triệu Hãn, tất cả đều kêu rên.
Thật ra cũng không có gì đáng sợ, đơn giản là giải toán hỗn hợp tăng giảm thặng dư.
Ba người họ Phí đi chậm rãi làm bài, vò đầu bứt tai, đứng ngồi không yên.
Bàng Xuân Lai mặc kệ những học sinh này, tự mình đi đọc cổ văn. Hắn thích 《 lưu hầu luận 》 của Tô Thức, lập tức lắc lư đọc diễn cảm: “Cái gọi là hào kiệt chi sĩ thời cổ, tất có chỗ hơn người. Nhân tình có điều không thể nhịn, thất phu gặp nhục, rút kiếm mà lên, động thân mà đấu, cái này không hoàn toàn là dũng...”
Từ Dĩnh vẫn như cũ đang đọc thầm 《 Mạnh Tử 》 , trí nhớ hắn phi thường tốt, nhiều nhất đọc thầm bốn năm lần có thể nhớ kỹ. Sau đó mỗi ngày ôn tập một lần, lấy nó làm sâu sắc ký ức, phòng ngừa thời gian quá lâu lại quên mất.
Triệu Hãn không có việc gì để làm, cầm lấy mâu trúc bên người.
Đâm hắn đã luyện vô số lần, trước đó không lâu, Ngụy Kiếm Hùng lại dạy hắn thuật đón đỡ.
Đón đỡ phức tạp hơn nhiều, hơn nữa phải đủ cả công thủ, ở cùng lúc đón đỡ chuẩn bị biến chiêu xuất kích.
Ước chừng luyện tập một khắc đồng hồ, Triệu Hãn quay đầu nhìn lại, phát hiện ba gã họ Phí còn đang làm đề toán học, xem ra đề ứng dụng những năm đầu tiểu học là làm khó bọn họ rồi.
Rốt cuộc, Phí Nguyên Giám cầm giấy bản: “Tiên sinh, ta làm ra rồi.”
Bàng Xuân Lai tiếp nhận giấy bản nhìn qua, gật đầu khen ngợi: “Làm rất khá, ngươi tiến bộ rất nhanh.”
Phí Nguyên Giám nhất thời vui vẻ hẳn lên, hắn học thuộc sách không bằng Từ Dĩnh, đánh nhau không bằng Phí Như Hạc, chỉ có thể nghiêm túc học tập số học, như thế mới có thể tìm kiếm được một chút cảm giác tồn tại.
Triệu Hãn cũng rất vui, hô: “Mau mau tới đây đối chiêu với ta.”
Luyện tập đón đỡ, không thể một mình ngu ngốc luyện, thế nào cũng phải có người đánh nhau mới được.
Phí Nguyên Giám chính là phế vật, trước kia đánh nhau toàn dựa vào nhiều người, khoảng thời gian này theo Phí Như Hạc tập võ. Hắn giơ một cây côn trúc, tiến công trăm ngàn chỗ hở, bị Triệu Hãn thoải mái gạt ra, lập tức bả vai bị phản kích đập trúng.
“Lại đến, trọng tâm của ngươi có vấn đề, chân trước bước chân đừng bước quá lớn.” Triệu Hãn sửa đúng sai lầm của gã.
Phí Nguyên Giám tiến bộ vẫn rất nhanh, đều là thông qua đối chiến để sửa lại, không có nhiều chiêu thức không não như vậy. Sau khi điều chỉnh bộ pháp, hắn ra tay quả nhiên vững hơn rất nhiều, lại bị Triệu Hãn gạt ra vũ khí, phần eo ăn Triệu Hãn phản kích.
Phí Như Hạc vừa làm bài, vừa liếc về phía chỗ đối chiến, hận mình không thể lập tức gia nhập.
“Làm không được?” Bàng Xuân Lai cười hỏi.
Phí Như Hạc vò đầu nói: “Tiên sinh, là đề này quá khó.”
“Nói bậy!”
Bàng Xuân Lai cầm lấy gậy chống, vẽ đoạn thẳng trên mặt đất: “Chủ lực quân ta đã đi ra ba trăm dặm, mỗi ngày hành quân năm mươi dặm. Viện quân mỗi ngày đi nhanh tám mươi dặm...”
Phí Như Hạc nhìn hai đoạn thẳng trên mặt đất, nói thầm: “Ngươi vẽ sớm một chút, ta không phải sớm làm ra được.”
“Chính ngươi không biết vẽ sao? Ta có từng dạy ngươi hay không!” Bàng Xuân Lai trách cứ.
Phí Như Hạc vội đi đánh nhau, liền nói: “Tiên sinh, ngươi ra một đề tương tự nữa, ta nhất định có thể làm được.”
Bàng Xuân Lai tùy tiện thay đổi nội dung đề mục, ném cho Phí Như Hạc nói: “Cầm đi làm đi!”
Có lẽ là sức hấp dẫn của nóng lòng luyện võ, Phí Như Hạc như đột nhiên thông suốt, tự mình dùng cành trúc vẽ đoạn thẳng, nhanh chóng mang đề ứng dụng truy kích này làm ra.
Hắn ném giấy bút, cầm lấy binh khí của mình, cười ha ha nói: “Ta đến đây!”
Phí Thuần rốt cuộc cũng mang đề làm xong, xáh gậy gia nhập chiến đoàn, bốn người chia làm hai tổ tiến hành đại hỗn chiến.
Mà Từ Dĩnh, vẫn mắt không nhìn nghiêng, tiếp tục đọc thầm 《 Mạnh Tử 》 .
Bàng Xuân Lai lẳng lặng ở bên quan sát, thị lực hắn rất kém, chỗ gần cũng chỉ có thể nhìn thấy vài bóng người. Nhưng tâm tình lại cực kỳ vui vẻ, vuốt râu luôn mỉm cười, giống như nhìn thấy ngày đó tạo phản thành công.
Lão già thối này rất xấu xa, khi ở cùng một chỗ với Phí Nguyên Giám, giáo huấn các loại tư tưởng mặt trái, dụ dỗ Phí Nguyên Giám đối địch gia tộc của mình.
Bởi vì mẫu thân tự sát, Phí Nguyên Giám vốn rất hận tộc nhân. Bị Bàng Xuân Lai hướng dẫn như vậy, dần dần tâm tính thay đổi, một lòng một dạ muốn tìm tộc nhân báo thù.
Một phen đánh nhau, tất cả đều mỏi mệt.
Phí Như Hạc đặt mông ngồi xuống, thở dốc nói: “Chờ chúng ta trưởng thành, không bằng ở Nga Hồ sơn lập một sơn trại. Ta đến làm trại chủ, Triệu Hãn là nhị đương gia, Nguyên Giám là tam đương gia, Từ Dĩnh đến làm quân sư...”
“Thiếu gia, vậy ta thì sao?” Phí Thuần sốt ruột ngắt lời.
“Ngươi làm chưởng quầy, ăn mặc chi phí, chế tạo quân giới trong trại đều về ngươi quản.” Phí Như Hạc nói.
Phí Thuần nhất thời vui vẻ hẳn lên: “Vậy ta liền làm chưởng quầy.” Sau đó lại nghi hoặc, “Vùng núi phía bắc Nga Hồ sơn là của chúng ta, nơi khác của Nga Hồ sơn, cũng phần lớn là tông chi khác Phí thị. Chúng ta nên cướp ai đây?”