Chương 85: Hiệp da? Phỉ da? Tráng sĩ da? (1)
Phí Nguyên Giám đột nhiên nói: “Cứ cướp Phí gia, cướp của người giàu chia cho người nghèo!”
“Đúng, Phí thị gia nghiệp lớn, cướp mấy chuyến cũng không tính là gì.” Phí Như Hạc ngốc nghếch nói.
Phí Thuần ra chủ ý nói: “Theo ta thấy, cướp trấn Thạch Đường trước, phường làm giấy nơi đó kiếm nhiều tiền lắm!”
“Cướp hết, kệ hắn nhà ai.” Phí Như Hạc vỗ cái bụng béo nói.
Duyên Sơn phẩm loại giấy đầy đủ hết, có mấy chục loại, trấn Thạch Đường chỉ là giấy dâng sớ tốt nhất, căn cứ làm giấy như vậy còn có vài cái.
Mặt khác, còn có căn cứ chế trà, trà Hà Hồng Duyên Sơn tiêu thụ toàn cầu.
Triệu Hãn dùng giọng điệu nói giỡn nói: “Cướp của người giàu chia cho người nghèo có ý tứ gì, còn không bằng kéo cờ tạo phản.”
Phí Như Hạc bị dọa giật mình, le lưỡi nói: “Vậy không được, phải rơi đầu. Lương Sơn nhiều hảo hán như vậy, không phải cũng bị triều đình chiêu an?”
“Ta chỉ nói mà thôi, ha ha.” Triệu Hãn cười nói.
Phí Thuần thấp giọng nói: “Ca ca, loại lời này cũng không thể nói bừa, ta nghe nói mưu phản phải tru di cửu tộc.”
“Tru di cửu tộc cái rắm.” Phí Như Hạc khinh thường nói, “Năm đó Ninh Vương tạo phản, nếu là thực tru di cửu tộc, trong nhà mẹ ta đã sớm không còn, ta còn có thể ngồi ở chỗ này nói chuyện với các ngươi?”
Mẫu thân Phí Như Hạc xuất thân Cửu Giang Lâu thị, chính là tộc vợ của Ninh Vương.
Phí Thuần vỗ vỗ trái tim nho nhỏ, lòng còn sợ hãi nói: “Không tru di cửu tộc thì tốt.”
Phí Như Hạc quát lớn: “Ngươi nói cái gì thế? Không lẽ thực muốn tạo phản?”
Phí Thuần đột nhiên phản ứng lại: “Đúng vậy, ta lại không tạo phản, mặc kệ nó tru di mấy tộc.”
Mấy đứa con nít nói nhảm, Triệu Hãn cười ngồi tới bên cạnh Bàng phu tử.
Bàng Xuân Lai thấp giọng nói: “Đường báo tháng Giêng, hôm qua ta xem rồi. Hoàng đế quyết định án Ngụy Trung Hiền mưu nghịch, giống như muốn rầm rộ bỏ tù. Loạn trong giặc ngoài, lại dâng lên tranh đấu triều đình, xem ra thiên hạ là thật phải loạn rồi.”
Triệu Hãn lắc đầu nói: “Giang Tây muốn loạn, thế nào cũng cần mấy năm liên tục có nạn lớn mới được.”
“Quả thật như thế, Giang Tây sợ là không loạn được.” Bàng Xuân Lai nói, “Đợi qua vài năm nữa, chờ ngươi lớn hơn một chút, có lẽ chúng ta có thể đi phương Bắc.”
“Đến lúc đó nói sau.” Triệu Hãn không vội.
Hắn vừa mới tròn mười một tuổi, thời buổi này nói tuổi mụ cũng mới mười hai.
Một đứa con nít, có thể làm gì?
Việc cấp bách, là nghiêm túc rèn luyện bản lãnh, thuận tiện lại kết giao một ít người bạn.
Đầu tháng năm, thi đạo yết bảng.
Huyện Duyên Sơn tổng cộng 21 tú tài thi đậu, thư viện Hàm Châu đã chiếm 4 người. Tư thục dưới núi, một người cũng chưa thi đỗ, tất cả đều đến từ thư viện giữa sườn núi.
Năm tú tài mới ra lò này, chỉ có một người họ Phí, còn lại đều là con em họ khác.
Trường học lập tức khôi phục đi học, giữa trưa ăn cơm, chỉ thấy một đám học đồng vây quanh Phí Như Ngọc tiến vào.
“Phí Như Ngọc này là nhà ai?” Triệu Hãn tò mò đặt câu hỏi, “Bình thường cũng chưa từng nghe nói, đột nhiên chiếm hạng đầu thi huyện.”
Phí Nguyên Giám cười khẩy nói: “Nhà cháu hai của ta, khẳng định hối lộ tri huyện.”
Thi huyện nếu được hạng nhất, thi phủ khẳng định đỗ, nếu không chính là tri phủ không nể mặt tri huyện.
Bởi vậy, hối lộ tri huyện đứng đầu, tất nhiên có thể thăng cấp thành đồng sinh!
Phí Như Hạc cũng cười nhạo: “Thần khí cái gì? Chỉ là đỗ đồng sinh, cứ làm như đỗ tú tài.”
“Tú tài sao là dễ thi như vậy?” Phí Nguyên Giám bắt đầu hóng hớt, “Ta nghe người ta kể, năm nay Giang Tây đốc học, là một đại nho rất nổi tiếng. Tên Thái... Thái cái gì nhỉ?”
Từ Dĩnh đột nhiên chen vào nói: “Thái Mậu Đức.”
“Đúng, chính là Thái Mậu Đức!” Phí Như Hạc cũng gia nhập thảo luận, “Cha ta mấy ngày trước từng nói, vị thái đề học này là thanh quan thật sự. Năm nay muốn ở thi đạo chơi xấu, tất cả đều bị điều tra ra. Muốn bỏ tiền mua tú tài, cũng đều bị thái đề học đuổi đi. Lúc mùa xuân, hắn được mời đi thư viện Bạch Lộc động dạy học, vài ngàn sĩ tử mộ danh nghe giảng, thư xá căn bản là không chứa nổi, cuối cùng chỉ có thể lộ thiên bắt đầu giảng ba ngày.”
Trâu bò như vậy sao?
Triệu Hãn tựa như có chút ấn tượng, lại tựa như là lần đầu tiên nghe nói.
Triệu Hãn bàn này đang nói chuyện phiếm, Phí Như Ngọc bên kia cũng ngồi xuống, được các học đồng vây quanh nịnh bợ.
“Thi huyện số một, thi phủ cũng qua, thuộc loại may mắn.” Phí Như Ngọc thế mà còn rất khiêm tốn, hắn hỏi một tộc nhân bên cạnh, “Bát đệ là qua thi phủ như thế nào?”
Đồng sinh được gọi là Bát đệ nhất thời cười ha ha: “Viết bừa, may có người ngồi bên giúp đỡ.”
Phí Như Ngọc kinh ngạc nói: “Người ngồi bên giúp ngươi phá đề?”
Bát đệ lắc đầu cười nói: “Hề hề, người ngồi bên giúp ta phá một nửa.”
“Nói xem.” Phí Như Ngọc rất tò mò.
Bản thân Bát đệ cũng cảm thấy buồn cười: “Tri phủ lão gia chính là tên điên, ra cái đoạt đáp đề làm ta nhìn mà choáng váng.”
Phí Như Ngọc nói: “Ta biết, chính là ‘Vương như hảo sắc, vương chi thần, thác kỳ thê tử dữ kỳ hữu’ kia. Ngươi phá đề như thế nào?”
Bát đệ nói: “Ta luôn niệm ‘Vương chi thần thác thê’, mang học sinh ngồi bên cạnh đó cũng niệm phiền, người nọ liền nói ‘Thác kỳ hữu nhi phi vương giả, cái vương hảo sắc dã’. Ta liền vội trích dẫn lên, vậy là qua thi phủ!”
“Ha ha ha ha ha!”
Đám học đồng đều cười to không dứt.
Từ Dĩnh sắc mặt cổ quái, thấp giọng nói: “Người này có thể qua thi phủ, tất nhiên đã hối lộ tri phủ, ít nhất cũng là hối lộ sư gia của tri phủ.”
Triệu Hãn thì kinh ngạc than thở: “Khoa cử Giang Tây, vậy mà khó khăn đến mức thi phủ ra loại đề này?”
Tri phủ chính là tên khốn kiếp!
Mang hai đoạn kinh văn trước sau 《 Mạnh Tử, Lương Huệ Vương 》 , sau khi xé ra ghép lại với nhau.
Hai đoạn nguyên văn đại ý là: Kẻ thống trị có thể để dân chúng sống ngày lành, như vậy háo sắc cũng không đáng xấu hổ, thường tình con người mà thôi... Có người mang vợ con gửi gắm cho bạn bè, mình lại chạy đi du lịch, trở về phát hiện vợ con đang ăn đói mặc rách. Loại bạn này nên đối đãi như thế nào?
Mà vị Bát đệ kia phá đề, hoàn toàn không dính dáng gì cả, ý của hắn là: Thần tử không mang lão bà gửi gắm cho Tề vương, lại gửi gắm cho bạn của Tề vương, là vì Tề vương háo sắc.
Sau đó, người này trúng tuyển làm đồng sinh...
Không bỏ tiền hối lộ mới thực gặp quỷ!
Phí Như Ngọc và vị Bát đệ kia sau khi ăn cơm trưa, bị đám đồng bạn nhỏ vây quanh lên núi.
Cho dù chưa thi đỗ tú tài, chỉ cần có thể làm đồng sinh, liền có thể thoát ly tư thục dưới núi, chạy tới thư viện giữa sườn núi học lên.
Nếu không phải đề học phó sứ Thái Mậu Đức thanh liêm, hai kẻ này dựa vào âm thầm tiêu tiền, nhắm chừng có thể trực tiếp kiếm được công danh tú tài!