Chương 198 - Giành Lấy Cuộc Sống Mới
Tiền trợ cấp ăn uống hằng ngày của thợ săn khá cao, hơn nữa nếu dùng không hết thì còn có thể tích góp để dành lại.
Vì thế Ôn Văn mặc dù ham ăn nhưng cũng dùng không hết tiền cơm mà mình để dành.
Bình thường ở nhà anh ngại phiền nên chỉ ứng phó qua loa cho xong, ở nơi này mới ăn thoải mái.
Anh trực tiếp bẻ chân tôm, vỏ cũng không lột, trực tiếp bỏ vào miệng nhai.
Có đôi khi sẽ rớt ra chút vụn thịt và mảnh vỡ của vỏ cứng, Tam Tể Nhi lập tức bó tới nuốt mảnh vụn kia vào bụng.
Cho dù là cơm thừa rượu cặn thì vẫn ngon hơn mấy thứ kỳ quái trong nhà Ôn Văn.
Nó đã ăn da chân Ôn Văn tới sắp ói ra rồi.
Tướng ăn của Ôn Văn khá điên cuồng, vỏ tôm bị nhai rôm rốp làm người phụ nữ ngồi bên cạnh nhíu mày.
"Nè, ông có thể ăn nhã nhặn một chút được không vậy?"
Ôn Văn dùng ngón tay gạt vụn thịt bên khóe miệng, sau đó để tay lên bàn, Tam Tể Nhi liền vọt tới giúp Ôn Văn liếm ngón tay sạch sẽ.
"Cô là ai vậy, chúng ta quen nhau sao?"
Mi tâm người phụ nữ kia giãn ra lộ ra ý vui mừng, nói với Ôn Văn: "Ông thật sự không nhận ra tôi à?"
Lẽ nào, bọn họ từng quen biết?
Người càng xinh đẹp thì ký ức lưu lại lại càng rõ ràng, nếu Ôn Văn từng thấy cô ta thì sẽ không có chuyện không nhớ.
Hơn nữa, người bình thường gặp phải người quen mà lại quên mình thì không phải nên giận dữ à, sao tô ta trông vui vẻ thế.
Chờ đã...
Ôn Văn nheo mắt, năng lực trinh sát của thám tử kích hoạt.
"Đội khăn trùm đầu, không nhìn thấy tóc, chứng tỏ có thể cô ta để tóc ngắn."
"Mình rất tự tin với trí nhớ của mình, không có khả năng nhận sai, tức là cô ta đang ngụy trang, tóc trắng.... lại ngụy trang... lẽ nào là giả gái?"
Trong số người mình quen biết thì chỉ có mỗi Diêm Tu là không biết dáng vẻ thế nào, cả ngày mặc áo choàng, vóc người thế nào cũng không rõ, nếu mà có ai có thể giả thành dạng nữ trang như thế này thì chỉ có Diêm Tu thôi!"
Ôn Văn cười phá lên, vỗ vai người phụ nữ nói: "Thì ra là cậu à Diêm Tu, không ngờ dưới lớp mặt nạ của cậu lại là cái mặt đàn bà đến vậy, trước ngực cậu độn cái gì vậy, nhìn có vẻ rất mềm, khi nãy tôi còn thấy nó lắc lư nữa."
Trán người phụ nữ nọ chảy ra vài đường hắc tuyến, đập tay Ôn Văn tức giận nói: "Ông nghĩ cái gì vậy hả, tôi là Vưu Hán!"
Vưu Hán.....
Ôn Văn im lặng một hồi rồi giơ tay lên đưa tới trước ngực người phụ nữ, muốn kiểm tra thật giả.
Sau đó trong ánh mắt phẫn nộ của đối phương mà hậm hực rụt tay lại.
Trải qua một phen quan sát, diện mạo của người phụ nữ này quả thực có vài phần đặc điểm của Vưu Hán.
Thế nhưng Ôn Văn không muốn thừa nhận.
Trước kia cái tên cao to vạm vỡ đầu trọc kia lại là một phụ nữ, anh cũng đã không thể tiếp thu nổi rồi.
Hiện giờ cái người phụ nữ vạm vỡ đó lại biến thành một người như vậy, anh lại càng không có cách nào tiếp thu!
"Cô đang gạt tôi đúng không?" Ôn Văn nhìn chằm chằm vào mắt Vưu Hán nói.
Vưu Hán đáp lại một cái liếc mắt: "Tôi lừa ông làm gì, Vưu Hán, tôi chính là Vưu Hán, trước kia vì năng lực nên tôi mới có dáng vẻ đó, giờ năng lực đã biến mất nên đương nhiên phải biến về dáng vẻ ngày trước rồi."
"Năng lực biến mất?" Ôn Văn sửng sốt: "Chỉ là tạm thời hay là...."
Vưu Hán khựng một chút mới nói: "Là vĩnh viễn, hủ hóa đã cắm rễ trong năng lực của tôi, lúc loại trừ hủ hóa thì cũng lấy đi cả năng lực của tôi."
Ôn Văn thoáng nghĩ một chút liền mất hứng ăn uống, nếu một ngày nào đó mất đi năng lực, anh sẽ có cảm nhận thế nào?
Ít nhất thì không thể ăn đồ ngon như hôm nay, cũng không thể đùa giỡn quái vật được nữa.
Chỉ ngẫm nghĩ một chút, Ôn Văn đã cảm thấy cuộc sống đó thực nhạt nhẽo, vô vị.
Thấy cảm xúc của Ôn Văn có phần hạ thấp, Vưu Hán mỉm cười nói: "Ông đừng nhăn nhó thế kia, thật ra cảm giác cũng không tệ lắm, tuy mất đi năng lực nhưng tôi cũng có được một vài thứ mà trước kia vẫn luôn mơ ước."
Ôn Văn an tâm, đối với một người phụ nữ mà nói, có một loại năng lực như vậy là một chuyện xui xẻo đi.
"Cám ơn ông đã cứu tôi, tuy là ông đã chặt đứt xương vai của tôi nhưng tôi vẫn cám ơn." Vưu Hán đứng dậy, khom người nói với Ôn Văn.
Ôn Văn xua tay, không để tâm nói: "Lời cám ơn hơi thiếu thành khẩn đấy, cứ dứt khoát dùng thân báo đáp là được rồi."
Vưu Hán có chút xấu hổ đập nhẹ Ôn Văn một cái, nhưng đã không còn sức lực cực lớn có thể đập chết người nữa rồi.
Ôn Văn cười he he hai tiếng, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người phụ nữ này xấu hổ đẹp mắt đến vậy, dáng vẻ xấu hổ của người này trước kia... thực sự quá cay mắt.
Vưu Hán ngồi xuống, cảm khái nói: "Sau này tôi không thể làm thợ săn nữa rồi, nhưng công việc chủ yếu của tôi vốn là chuyên gia tình báo của Hiệp Hội Thợ Săn Phù Dung Hà, công việc này tôi sẽ tiếp tục làm."
"Không quản thế nào, hi vọng cuộc sống sau này của cô luôn thuận lợi."
Tiếp đó, hai người vừa ăn cơm vừa trò chuyện, Vưu Hán ăn xong chén cháo loãng của mình trước liền muốn rời đi, trước đây khi Ôn Văn ăn cơm chung với Vưu Hán, sức ăn của cô khi đó còn khoa trương hơn cả anh, bây giờ chỉ có một chén cháo loãng đã đủ no bụng rồi.
"À đúng rồi, người siêu năng dùng đao trước đó còn ở trong hiệp hội không? Tôi có chút chuyện muốn hỏi." Trước khi Vưu Hán rời đi, Ôn Văn đột nhiên hỏi.
Vưu Hán gật đầu: "Ông nói Trưởng Tôn Cảnh hả, lúc này chắc đang ở vườn sau luyện đao rồi, mấy ngày nay ổng hay ra ngoài đó luyện tập lắm."
Ôn Văn nghi hoặc hỏi: "Luyện đao... hắn cũng bị mất năng lực giống như cô đúng không?"
"Oh, tuy không còn năng lực nhưng vẫn còn thực lực nhất định, tình huống so với tôi chắc đỡ hơn."
Sau khi nói xong, Vưu Hán rời đi, Ôn Văn ở lại tiếp tục giao chiến với số thức ăn trên bàn.
"Trưởng Tôn Cảnh sau khi mất đi năng lực mà vẫn có thể duy trì thực lực nhất định, có lẽ hắn am hiểu đao pháp, mình có thể tới xin chỉ dạy một chút, đao pháp và kiếm pháp vẫn luôn có điểm tương tự, mình hoàn toàn dốt đặc cán mai với mấy thứ này, không nên nhắm mắt làm liều."
Qua loa ăn xong thức ăn trên bàn, Ôn Văn liền chạy ra phía sau bệnh viện tâm thần, tới khu vườn nhỏ.
Còn chưa thấy Trưởng Tôn Cảnh đã nghe thấy tiếng thanh đao vung vun vút.
Trưởng Tôn Cảnh mặc happi, đang gắng sức vung một thanh đao dài, trán đầy mồ hôi, cơ thể cũng run rẩy, có thể nhìn ra khá cố sức.
Mỗi khi chém ra một đao, bên trên có kèm theo một tia khí lưu yếu ớt làm Trưởng Tôn Cảnh có thể áp đảo người bình thường, thậm chí có thể dùng sức một người đánh mười người.
Nhưng so với trước đó thì nhất định là một cái trên trời một cái dưới đất.
Thấy Trưởng Tôn Cảnh luyện đao, Ôn Văn lắc đầu, khí thế phát ra từ đao pháp của người này còn không bằng anh chỉ mới luyện tập hai ngày.
Xét đến cùng thì Trưởng Tôn Cảnh đã hoàn toàn biến thành người bình thường, trụ cột kém xa Ôn Văn, cho dù kỹ thuật cao hơn Ôn Văn rất nhiều cũng không có cách nào so sánh.
Nhìn một hồi, Ôn Văn không lên tiếng hỏi mà trực tiếp rời đi.
Anh sẽ hỏi, nhưng không phải bây giờ.