Chương 199 - Tẩu Thuốc Huyễn Thải
Trên mặt Trưởng Tôn Cảnh là biểu cảm căm hận, oán giận, hối hận, vì thế cho dù cơ thể đã sắp không chống đỡ nổi thì vẫn cố gắng luyện đao.
Mất đi năng lực làm tâm tình của anh triệt để bùng nổ, lúc này tới hỏi làm sao để cường hóa chính mình thì thật sự không quá thích hợp.
Rời khỏi vườn hoa, trong lòng Ôn Văn lại có vài phần bùi ngùi.
Con đường của thợ săn chính là bước trên băng mỏng, nói không chừng ngày nào đó sơ sẩy một chút, gặp chuyện ngoài ý muốn thì sẽ rớt ngay xuống hầm băng, không thể đi tiếp được nữa.
Mất đi năng lực thật sự đã có thể coi là may mắn, nếu bị biến thành như Grandi mới thật sự là bi ai.
...
Về tới phòng làm việc của mình, Ôn Văn bắt đầu tìm kiếm tài liệu trên máy vi tính.
Không hỏi Trưởng Tôn Cảnh, anh có thể tìm kiếm tài liệu từ nơi khác.
Nhập số hiệu thợ săn của mình vào, tiến hành xác nhận thân phận, sau đó Ôn Văn đã đăng nhập vào trang web của thợ săn.
Sau khi chính thức gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, Ôn Văn đã vứt bỏ trang web thám thử, bởi vì so sánh nội dung liên quan tới sức mạnh siêu nhiên ở web thám tử và web thợ săn thì chính là muối bỏ biển.
Trong trang web này, Ôn Văn có thể tìm hiểu được tất cả những thứ nằm trong quyền hạn của mình.
Như là đặc điểm của đám quái vật bình thường, một số phạm nhân mà Lý Đại Trang truy nã, thậm chí có thể mua vài món hàng siêu năng, hoặc là nguyên liệu cho những nghi thức đặc biệt.
Đương nhiên, không quản là thu hoạch tri thức hay đồ dùng đều cần dùng tới tiền nội bộ của Hiệp Hội Thợ Săn, tiền săn ma.
Tài liệu về cảnh giới Thăm Dò, nguyên vật liệu, vật siêu năng, tất cả đều ở dưới giá nghìn tiền săn ma.
Cảnh giới Nắm Giữ thì thường là dưới mười ngàn tiền săn ma.
Cảnh giới Đồng Hóa thì lại càng cao hơn, Ôn Văn thậm chí còn nhìn thấy một cái cây gãi ngứa giá chín triệu tiền săn ma....
Về phần đồ ở cảnh giới 'Chân Ngã', Ôn Văn không tìm thấy.
Trước đây Cố Phán Hề giúp Ôn Văn mua hai khẩu súng chính là mua bằng tiền săn ba, giá trị là mười ngàn tiền săn ma.
Mà Ôn Văn sau khi đóng góp một loạt nhiệm vụ thì hiện giờ đang có hơn năm ngàn tiền săn ma trong tay, trong nhóm thợ săn đã có thể coi là giàu có, dù sao thì anh cũng rất chịu khó làm nhiệm vụ.
Lần này Ôn Văn dự định xem thử xem trên web có bán bí tịch luyện tập kiếm pháp hay không, đơn giản đi hỏi người ta vài câu còn không bằng tự mình trực tiếp mua cả bộ.
Kết quả chỉ đơn giản tìm kiếm một chút, Ôn Văn đã phát hiện cả một đống lớn bí tịch.
Toàn là những cái tên rất dọa người, gì mà Ma Kiếm Thần Quyết, Bích Tà Kiếm Phổ, kiếm pháp XXX bí truyền, giá cả thì khá là rẻ, quyển đắt nhất cũng không tới một trăm tiền săn ma.
Nếu nói những thứ này là giả thì có chút võ đoán, nhưng người bình thường có lấy được số bí tịch này cũng không luyện tập được gì.
Đối với người siêu năng thì mấy thứ này cũng không có giá trị.
Cao lắm cũng chỉ là thỏa mãn giấc mộng trở thành đại hiệp thời trẻ thơ mà thôi, người siêu năng bình thường, dựa theo thứ đồ chơi này luyện mười năm còn không thực tế bằng tự mình khám phá ra một kỹ năng mới.
Ôn Văn cẩn thận chọn lựa một phen, sau đó chọn quyển Trụ Cột Kiếm Pháp Hiệp Hội Thợ Săn, anh không thiếu thứ cao cấp, cái anh thiếu chính là trụ cột.
Sau khi trả tiền, quyển kiếm pháp này lập tức được chuyển tới máy tính của Ôn Văn, anh chuyển nó xem điện thoại rồi mới xem.
Thật sự là anh phát hiện được một vài thứ thú vị.
Tỷ như một thứ vũ khí tên là 'Phật Thuyết Gatling', mỗi khi bắn ra một viên đạn sẽ kèm theo một câu chân ngôn trong nhà Phật, có thể tạo thành tổn thương dạng nổ đối với phần lớn quái vật.
Đáng tiếc giá cả quá đắt, hơn ba mươi ngàn tiền săn ma, Ôn Văn không mua nổi.
Còn một chứ là quyển sổ chép tay của nhà thuần hóa thú, nguồn gốc xuất phát từ một vị thợ săn truyền kỳ ở khu Kim Ưng, vị thợ săn này được mọi người thân thiết gọi là Phong Bia đại sư.
Vị đại sư này đã từng bắt giữ rất nhiều quái vật nhưng không tổn thương chúng, ông bắt đầu tiến hành huấn luyện nghiêm khắc, để chúng trở thành trợ thủ cho mình trong quá trình săn ma.
Quyển ghi chép này có giá ba trăm tiền săn ma.
"Thừ này hữu dụng thật sao, nếu mình mua nó thì Đào Thanh Thanh với Hồ Ấu Lăng.... he he he."
Đừng nghĩ nhầm, Ôn Văn chỉ muốn bọn họ làm chân chạy giúp mình làm việc mà thôi, tuyệt đối không có ý đồ xấu.
"Chậc chậc, người mua nhiều như vậy, xem ra đồng đạo trong hiệp hội có không ít."
Tiếp đó, Ôn Văn mở phần bình luận của quyển hướng dẫn này, phát hiện đều là lời chê bai.
"Mọi người đừng mua, thứ này rõ là hố người, tôi muốn thuần hóa một con lang nhân, kết quả nó biến thành người cún luôn!"
"Dựa theo phương pháp này huấn luyện con quái bạch tuột nhà tôi xong thì cả ngày nó cứ quấn trên người tôi không chịu xuống, phiền chết đi được!" Này là một nữ thợ săn bình luận.
"Dùng phương pháp này ngày thứ hai, mông thiệt là đau..."
...
Ôn Văn sờ cằm nói: "Sao đọc mớ bình luận này xong mình lại càng muốn mua thế nhỉ, số bình luận này không phải là do người bán cố ý đăng chứ?"
Cũng may Lâm Triết Viễn đúng lúc này đẩy cửa tiến vào ngăn cản bàn tay tội ác của Ôn Văn, làm đám quái vật trong trạm thu nhận may mắn trốn được tai họa.
Lâm Triết Viễn ngồi xuống đối diện Ôn Văn, ném cho anh một cái hộp.
Ôn Văn chụp lấy hỏi: "Gì đấy?"
"Còn nhớ lần trước mớ nguyên liệu từ người quái vật mà cậu đưa tôi lần trước không?"
Ôn Văn gật đầu, đương nhiên nhớ, Lâm Triết Viễn vẫn chưa đưa thù lao cho anh.
"Tôi chuyển chúng tới phân bộ tỉnh Bắc Hải, hôm qua thì bọn họ gửi thù lao tới, cũng chính là thứ trong tay cậu, trước đó tôi đã nói rồi, thù lao không xác định, cậu cũng đừng oán giận."
Ôn Văn bĩu môi: "Nghe anh nói thế thì thứ này không phải thứ ngon lành gì rồi..."
Anh mở hộp ra, phát hiện bên trong là một cái tẩu thuốc tạo hình cũ xưa, liếc mắt nhìn một cái thì không có gì kỳ lạ.
Lâm Triết Viễn chỉ tẩu thuốc giải thích: "Thứ này là một vật thu nhận, tên nó là tẩu thuốc huyễn thải."
"Vật thu nhận? Hiệp hội tỉnh hào phóng thế, thế mà lại cho tôi một vật thu nhận?" Ôn Văn cầm lấy tẩu thuốc, yêu thích không buông tay mà vuốt ve.
"Vật thu nhận cũng có ba bảy loại, không phải tất cả vật thu nhận đều nguy hiểm hay quý giá, phần lớn vật thu nhận đều có đặc tính khá thần kỳ, nhưng lại không có tác dụng quá lớn."
Ôn Văn lật tẩu thuốc trong tay hai vòng, thứ này có lẽ chính là như Lâm Triết Viễn, là một vật thu nhận không có tác dụng gì.
Lâm Triết Viễn giải thích: "Tẩu thuốc này không thể dùng để hút thuốc, nhưng nó có thể dựa theo ý của cậu mà biến đổi hình dáng và màu sắc, chỉ cần đặt lên miệng hút một hơi thì sẽ có khói tiến vào miệng, loại khói này có thể biến hóa màu sắc và hình dạng."
"Sau đó thì sao?" Ôn Văn hỏi tiếp.
Lâm Triết Viễn nhún vai: "Không còn sau đó."
Động tác xoay tẩu thuốc của Ôn Văn khựng lại, nhạt nhẽo hỏi: "Chỉ thế à?"
Lâm Triết Viễn gật đầu: "Đúng rồi, chỉ thế thôi."
"...vậy không bằng ông mua cho tui một cái điện thoại 8848 còn có mặt mũi hơn đấy."
Nói xong, Ôn Văn đặt tẩu thuốc lên miệng, phà ra một làn khói, làn khói ở trên không trung tụ lại thành một hình dạng kỳ quái, là một ngón giữa thật to.
Lâm Triết Viễn dở khóc dở cười, vung tay đánh tan làn khói.
Cái tên Ôn Văn này, có đôi khi tính tình cứ như đứa nhóc vậy, thật sự làm người ta câm nín.