Chương 202 - Chiến Thuật Đe Dọa
Phùng Duệ Tinh lái xe đi hóng gió, vừa mới chạy tới một đoạn đường vắng người thì đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng.
Cơn buồn ngủ vô thức ập tới, giống như có người ở bên cạnh cất giọng hát bài hát ru làm anh mơ hồ có cảm giác bồng bềnh nhẹ bổng.
Phùng Duệ Tinh theo bản năng tiêu hao một nghìn đồng tiền, khôi phục năng lực suy nghĩ, dừng xe lại ở ven đường để tránh gặp tai nạn tử vong.
Sau đó, mồ hôi lạnh túa ra đầy trán.
"Chuyện này không bình thường, mình đã bị bỏ thuốc, hay là... bị người siêu năng khác theo dõi?"
"Không đúng, mình vẫn rất cẩn thận, nếu thật sự bị người siêu năng dòm trúng thì cuộc sống an bình của anh có lẽ sẽ không còn nữa.
Phùng Duệ Tinh cắn răng, không quản thế nào, anh phải thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn này đã.
Ở trong đầu Phùng Duệ Tinh xuất hiện một dãy số màu vàng đại diện cho tài sản mà anh có.
Mà bên dưới dãy số màu vàng kia là một dãy số màu xám tro.
Nó đại diện cho tiền tài mà anh cần phải tiêu hao.
Theo tiếng tiền xu va chạm loảng xoảng, con số thay đổi, anh tốn năm chục ngàn đồng.
Sau khi số tiền này tiêu hao, Phùng Duệ Tinh cảm giác như mình thoát được trói buộc, từ trong cơn buồn ngủ kỳ dị kia tỉnh táo lại.
"Dùng tiêu hao tiền tài để có được sức mạnh siêu phàm, năng lực thực thú vị."
Âm thanh trầm tháp từ chỗ ngồi phía sau truyền tới làm Phùng Duệ Tinh túa mồ hôi lạnh cả người.
Anh quay đầu lại thì nhìn thấy một bóng người mặc áo choàng đen quái dị, bên ngoài lớp áo kia giống như có một ngọn lửa màu đen đang vặn vẹo bùng cháy, nhưng lại không hề có chút nhiệt độ nào.
Làm Phùng Duệ Tinh có ấn tượng sâu sắc chính là ánh mắt hẹp dài có màu vàng óng, trong đôi mắt kia tựa hồ ẩn chứa uy nghiêm vô tận.
Người này, chính là Ôn Văn.
"Tôi thật sự rất ngạc nhiên, giới hạn cao nhất của năng lực anh là gì?"
Phùng Duệ Tinh lớn tiếng hỏi: "Ông là ai?"
Ôn Văn mỉm cười, khí đen trên người tỏa ra cuồn cuộn, hơi thở như ngày tận thế đập vào mặt Phùng Duệ Tinh.
"Tôi là...."
Phùng Duệ Tinh cảm thấy trái tim mình sắp đột ngột ngừng đập, chỉ trong nháy mắt đó trong đầu anh nghĩ tới rất nhiều khả năng, sau khi chết rồi tài sản của anh sẽ để lại cho ai, có người nào sẽ nhớ anh không, hiện giờ anh có chút hối hận, anh vẫn chưa gặp được một người phụ nữ thật lòng yêu thương mình...
"....khắc tinh của thảm họa." Để bảo trì hình tượng mạnh mẽ lại thần bí của mình, có đôi khi Ôn Văn sẽ nói chuyện kiểu kéo dài âm như vậy.
"...ông có bị bệnh gì không vậy, nói lấp lửng thế hù chết người đấy."
Đương nhiên, Phùng Duệ Tinh không dám nói ra miệng, không quản thế nào, khả năng của anh không phải đối thủ của người này.
Năng lực 'Của Đi Thay Người' của anh dùng trong chiến đấu nghe có vẻ khá là bug, giống như chỉ cần có tiền thì cái gì cũng làm được.
Năng lực này dùng trên người người khác có thể tạo ra chút trùng hợp, hoặc có thể thông qua ám chỉ tâm lý để thay đổi suy nghĩ.
Dùng trên người mình thì có thể trực tiếp gia tăng năng lực chiến đấu, có thể làm anh có được năng lực siêu phàm trong một khoảng thời gian ngắn ngủi.
Nhưng tất cả những thứ đó đều bị giới hạn rất nghiêm khắc, một khi vượt khỏi giới hạn thì tiền tiêu hao sẽ tăng lên gấp bội, cho dù anh giàu nứt đố đổ vách cũng không chống đỡ nổi.
Bằng không trước đây cũng không tới mức đánh không lại một nữ vampire cấp thấp nhất như vậy.
"Năng lực của anh rất thú vị, vì thế tôi muốn mời anh gia nhập với chúng tôi." Ôn Văn mỉm cười nói.
Phùng Duệ Tinh thở dài một hơi, xem ra Ôn Văn không tính sử dụng bạo lực, trong lòng anh cũng tăng thêm vài phần khí thế: "Tổ chức của bọn ông mời thành viên kiểu vậy đấy à, trông không có vẻ thành ý cho lắm."
Ôn Văn hơi nghiêng về trước một chút, dùng giọng nói khá là quỷ dị nói: "Thành ý của tôi, chính là không trực tiếp ra tay với anh."
Phùng Duệ Tinh không dễ bị hù như vậy, lắc đầu: "Có lẽ là vì, ông không có cách nào nắm chắc được tôi."
"Vậy anh không ngại đứng lên nhìn lại thân thể của mình đi." Ôn Văn chỉ Phùng Duệ Tinh ngồi ở vị trí phó lái.
Phùng Duệ Tinh nhíu mày, thử đứng dậy khỏi chỗ ngồi, sau đó lập tức ngây dại.
Sau khi có hành động Phùng Duệ Tinh mới phát hiện, thân thể mình hiện giờ ở trạng thái hư ảo, giống như linh hồn người chết vậy.
Mà thân thể anh thì vẫn còn nằm úp sấp trên ghế lái, duy trì trạng thái ngất đi.
Tức là khi nãy Phùng Duệ Tinh tốn năm mươi ngàn nhưng căn bản không thể thoát khỏi cơn buồn ngủ kia, nó chỉ làm anh thoát ra khỏi cơ thể mà thôi.
Nuốt nước miếng, Phùng Duệ Tinh ngồi xuống.
Trong đầu bắt đầu điên cuồng vận chuyển.
'Để tôi quay trở lại cơ thể---- không đủ tiền...'
'Để tôi có sức mạnh đánh bại hắn--- không đủ tiền...'
Trán Phùng Duệ Tinh túa mồ hôi tới sắp nhỏ giọt nhưng anh không có cách nào chạy trốn.
"Tiết kiệm sức lực đi, năng lực của anh rất thần kỳ nhưng chênh lệch giữa chúng ta là quá lớn, không có cách nào bù đắp."
Căn cứ vào quan sát của Ôn Văn, năng lực của Phùng Duệ Tinh kỳ thật còn không ngon bằng năng lực 'Số Liệu Hóa Cơ Thể' của Nhan Bích Thanh, trông có vẻ như không có gì là không làm được, nhưng những gì làm được thì rất có hạn.
Cho dù tất cả dùng hết vào chiến đấu thì cao lắm chỉ là Diệp sư phụ nhân hai mà thôi.
Chính vì Phùng Duệ Tinh vẫn chưa tiếp xúc với người siêu năng nên mới không nhận thức rõ được thực lực của mình.
Sau khi thử nghiệm một phen, Phùng Duệ Tinh tỉnh táo lại nói: "Muốn tôi gia nhập thì ít nhất cũng phải nói cho tôi biết, bọn ông làm cái gì chứ?"
"Tổ chức bọn tôi tên là Trạm Thu Nhận Tai Ách, nhiệm vụ chủ yếu là phát hiện uy hiếp, thu nhận uy hiếp, khống chế uy hiếp, duy trì cân bằng của thế giới trong và ngoài, mà anh chính là nhân tài bọn tôi cần."
Phùng Duệ Tinh cười khổ: "Tôi có thể từ chối không, tôi thật sự không phải nhân tài gì cả, tôi chỉ muốn sống cuộc sống người bình thường mà thôi."
Ôn Văn nhíu mày, khí đen trên người lại càng dày đặc hơn, oai phong lẫm liệt nói: "Mỗi phút mỗi giây đều có người bình thường vô tội bị quái vật uy hiếp, mỗi ngày đều có thảm kịch sinh ra!"
"Thân là một người siêu năng, anh nhẫn tâm để người bình thường không có chút năng lực phản kháng nào bị quái vật tàn sát à? Gia nhập với bọn tôi đi, tôi sẽ dẫn anh vào thế giới người siêu năng."
Có lẽ đã nhận ra Ôn Văn không có ý ép buộc mình, Phùng Duệ Tinh kiên quyết nói: "Tôi từ chối."
Ôn Văn thở dài, lùi lại dựa vào lưng ghế, giọng điệu âm trầm: "Vậy sao, tôi hiểu ý anh rồi, tức là anh không có tác dụng gì với bọn tôi."
Giọng điệu này rất giống giọng điệu của boss lớn sau màn khi muốn giết người diệt khẩu trong TV.
Sát khí tràn ngập trong xe, Phùng Duệ Tinh cảm thấy mình chỉ cần động một cái sẽ bị đánh thành tro.
Khóe miệng Phùng Duệ Tinh co rút, nói với Ôn Văn: "Lời của ông có ý gì?"
Ôn Văn cười lạnh: "Có ý gì, từ chối thì phải trả một cái giá thật lớn, mà giá thì... rồi anh sẽ biết."
Thật ra Ôn Văn chỉ đang dọa người mà thôi, trong tình huống hiện giờ anh không thể tổn hại Phùng Duệ Tinh, mà anh cũng không thể thật sự chạy tới tận Hồ Nam để tính sổ.
Nói xong, bóng dáng Ôn Văn bắt đầu mơ hồ, sắp biến mất trong không khí.
"Chờ đã, chuyện gì cũng phải từ từ chứ, khoan đi đã." Sắc mặt Phùng Duệ Tinh biến ảo, đưa tay tới gọi Ôn Văn quay lại.
Ôn Văn khựng lại, vui mừng hỏi: "Anh đồng ý à?"
Phùng Duệ Tinh bất đắc dĩ gật đầu, anh nắm chắc 80% là cho dù mình từ chối thì người này thật ra cũng không làm khó mình, dáng vẻ kia có lẽ chỉ muốn dọa anh mà thôi.
Nhưng cho dù chỉ là 20% khả năng bị ghi thù thì anh cũng không muốn mạo hiểm.