Chương 201 - Phùng Duệ Tinh
Người có khoảng cách gần với Ôn Văn nhất là Vưu Hán.
Trạm thu nhận quả nhiên có cách khôi phục năng lực của cô ta!
Ôn Văn đặt tay lên bong bóng, trong đầu xuất hiện một hình ảnh.
Vưu Hán một mình chỉnh sửa lại căn phòng của mình, từ phong cách mạnh mẽ biến thành phòng của cô gái thơ mộng nữ tình, sau đó bắt đầu thử những bộ váy, có một số hình ảnh làm Ôn Văn nhịn không được có chút xấu hổ.
Có điều những hình ảnh này trực tiếp xuất hiện trong đầu nên Ôn Văn không có cách nào che đi, bằng không một người thân sĩ như Ôn Văn chắc chắn sẽ không nhìn.
Sau khi thử vài bộ đồ, Vưu Hán ngồi trên giường, ánh mắt có chút dại ra, thoạt nhìn có chút mất mát.
Mặc dù đã biến về dáng vẻ trước kia nhưng cô không vui sướng như biểu hiện.
Xoắn xuýt một hồi, Ôn Văn không gửi lời mời cho Vưu Hán.
Mất đi năng lực đối với Vưu Hán chưa hẳn là chuyện không tốt, Ôn Văn không cần phải biến về dáng vẻ kia.
Anh dự tính quan sát một phen, nếu Vưu Hán thật sự rất hối tiếc vì mất năng lực, anh sẽ không ngại kéo cô một phen.
Lướt qua Vưu Hán, hai người kế tiếp là hai vị trợ thủ của 'Băng Hà'.
Trưởng Tôn Cảnh và cô gái dùng khẩu súng trường.
Nhìn hai người này, kỳ thật Ôn Văn có chút động tâm, tình huống của bọn họ hiện giờ rất thích hợp làm nhân viên thu nhận.
Ôn Văn không chút nghi ngờ, chỉ cần giúp bọn họ khôi phục năng lực, bọn họ sẽ không chút do dự chấp hành mệnh lệnh của Ôn Văn.
Nhưng Ôn Văn cũng chỉ ghi nhớ hai người, không lựa chọn bọn họ.
Trong kế hoạch của Ôn Văn, anh muốn nhân viên thu nhận của mình sẽ trải rộng khắp thế giới, hình thành một tổ chức khổng lồ không hề thua kém Hiệp Hội Thợ Săn, thậm chí có thể thay thế cả Hiệp Hội Thợ Săn.
Tổ chức như vậy, trong quá trình phát triển ắt hẳn sẽ làm Hiệp Hội Thợ Săn chú ý.
Nếu sau đó xảy ra chuyện, tất cả nhân viên thu nhận ban đầu đều xuất hiện ở thành phố Phù Dung Hà thì thân làm một thợ săn của thành phố này, cho dù Ôn Văn không có kẽ hở nào cũng sẽ bị xem là đối tượng hoài nghi.
Đó không phải điều Ôn Văn muốn, vì thế để tránh phiền toái này, giai đoạn đầu tuyệt đối không thể chiêu mộ nhân viên thu nhận là người thường xuyên gặp gỡ.
Tiếp đó Ôn Văn tiếp tục xem, có người anh không hài lòng với điều kiện, có người rất hài lòng nhưng tạm thời không thể chiêu mộ, cuối cùng anh rốt cuộc cũng nhìn thấy một người trẻ tuổi hào hoa phong nhã, hai mắt lập tức tỏa sáng.
...
Trong con hẻm tối tăm nằm ngổn ngang vài người trẻ tuổi sắc mặt khó coi.
Từ màu tóc và quần áo thì có lẽ không phải người lương thiện.
Nhuộm tóc màu kỳ quái không nhất định là người xấu, xăm mình nhiều cũng không nhất định là người xấu.
Nhưng cả một đám người hung tợn tập trung lại với nhau, nếu không phải nhóm fans hâm mộ thần tượng thì rất khó làm người ta nhìn với con mắt khác.
Phùng Duệ Tinh gài nút áo tây trang lại, thắt lại cà vạt, ung dung từ trong ngõ nhỏ bước ra.
"Phùng, Phùng tổng, ngài lợi hại quá." Một người phụ nữ xinh đẹp đứng ngoài ngõ, có chút lắp bắp nói.
Phùng Duệ Tinh phong độ nhanh nhẹn bật cười, nói với người phụ nữ: "Muốn theo đuổi tôi thì cứ nói thẳng, diện mạo của cô cũng không tệ, tự tin hơn chút đi, đừng có làm mấy trò đường ngang ngõ tắt này."
Sau đó Phùng Duệ Tinh đi ngang qua, vỗ vỗ mặt đối phương nói: "Ah đúng rồi, mỹ nữ à, cô bị sa thả."
Người phụ nữ kia sững sờ đứng im tại chỗ, nước mắt theo khóe mắt trào ra.
Cô vốn là một nhân viên nhỏ của công ty Phùng Duệ Tinh, ngày ngày tỉ mỉ trang điểm, một lòng muốn bám được một người giàu có nào đó.
Phùng Duệ Tinh là phú nhật đại tự gầy dựng sự nghiệp từ hai bàn tay trắng, chưa tới ba mươi đã trở thành người giàu, lúc biết Phùng Duệ Tinh vẫn chưa có vợ, cô liền nổi tên tà niệm.
Kế hoạch của cô ta là thuê vài tên côn đồ, để chúng bắt cóc Phùng Duệ Tinh, sau đó cô sẽ dựa vào năng lực và trí khôn để giải cứu Phùng Duệ Tinh.
Sau đó Phùng Duệ Tinh chắc chắn sẽ rất có hảo cảm với cô.
Chỉ là cô ta không ngờ ngay từ bước đầu tiên thì kế hoạch đã sụp đổ rồi.
Trước giờ chưa từng nghe nói tổng giám đốc công ty có thể một chọi mười, anh ta cũng đâu phải Diệp sư phụ...
Quay kính xe xuống, tùy ý để gió lạnh quất vào gương mặt tuấn tú của mình, Ôn Văn lộ ra nụ cười tự luyến.
Cuộc đời của anh, trong mắt người khác thì giống hệt như đang mở auto vậy.
Mỗi cuộc thi anh đều có thể đạt được điểm cao, lúc tốt nghiệp cấp ba đã lấy được vị trí đứng đầu danh sách toàn tỉnh, vào được trường đại học trọng điểm, sau đó ở năm đầu tiên đại học bắt đầu gầy dựng sự nghiệp.
Ban đầu bắt đầu mua bán tôm càng xanh, sau đó chuyển sang giày thể thao Replica, khi tích góp đủ tài chính thì cùng vài người bạn cùng hợp tác mở một công ty.
Đến hiện giờ Phùng Duệ Tinh đã hai mươi bảy tuổi, công ty kia cũng trở thành doanh nghiệp ngôi sao ở phía nam Hồ Nam.
Mọi người cho rằng Phùng Duệ Tinh có được thành tựu như vậy là vì mở auto à?
Không sai, chính là mở auto.
Phùng Duệ Tinh có được siêu năng lực, chính là dựa vào nó mà anh mới có được cuộc đời đặc sắc như thế.
Năng lực của anh chỉ có hai loại, một loại được anh đặt tên là 'Tài Nguyên Cuồn Cuộn'.
Chỉ cần là việc kinh doanh trải qua tay anh thì sản phẩm sẽ rất dễ bán, khách hàng cũng dễ thỏa hiệp, cũng dễ được người khác ủng hộ.
Năng lực này mặc dù không trực tiếp biểu hiện nhưng nó thật sự đã làm anh có được tiền tài rất lớn.
Loại năng lực thứ hai được anh đặt tên là 'Của Đi Thay Người'.
Anh có thể tiêu sài một số ít tiền tài của mình để phá giải tình thế khó khăn.
Khi đối thủ cạnh tranh có ác ý, anh chỉ cần tốn chút tiền đã có thể làm bọn họ thu hồi ý nghĩ này, hòa khí sinh tài.
Có người muốn bắt cóc anh thì chỉ cần giống như khi nãy, tốn năm nghìn đồng, chỉ trong khoảng thời gian có được thực lực của Diệp sư phụ.
Có điều, năng lực Của Đi Thay Người này cũng có giới hạn, một khi vượt quá giới hạn thì tiền tài tiêu hao rất ác liệt.
Khi dùng năng lực Của Đi Thay Người, trong vòng năm ngày anh nhất định phải thông qua từ thiện để tiêu hao số tiền mà mình dùng Của Đi Thay Người.
Bằng không sau năm ngày, một số tiền tài gấp mấy lần sẽ đột nhiên biến mất.
Nguyên nhân chính vì thế nên Phùng Duệ Tinh còn là một nhà từ thiện có danh tiếng của tỉnh Hồ Nam.
Hai năng lực này làm Phùng Duệ Tinh như cá gặp nước ở thành phố này, trải qua cuộc sống như nam chính trong tiểu thuyết.
Có điều Phùng Duệ Tinh vẫn luôn kiềm chế chính mình, không được quá phô trương, bởi vì anh biết ẩn bên dưới thành phố an bình này có vô số sự tồn tại bí hiểm.
Anh đã từng cảm thấy năng lực của mình là vô địch, muốn tìm một con quái vật thử nghiệm.
Vì thế anh tìm tới một nữ vampire có lẽ là quái vật cấp bậc thấp nhất, kết quả bị đánh chạy trối chết, tốn rất nhiều tiền mới thành công trốn thoát.
Này cũng thôi đi, anh còn bị nữ vampire kia nhắm tới, bị tập kích nhiều lần, cuối cùng chỉ có thể chạy tới giáo đường nhờ giúp đỡ.
Thế nhưng ngày hôm đó, giáo đường lại bị mất trộm...
Có người nói giáo đường bị trộm đi rất nhiều đồ trừ ma, vì thế Phùng Duệ Tinh gạt bỏ ý nghĩ muốn nhờ giáo đường giúp đỡ.
Giáo đường bị mất trộm có lẽ không có năng lực đối phó loại quái vật như vampire.
Cũng may hai ba ngày sau đó, nữ vampire kia đột nhiên mất tích, bằng không Phùng Duệ Tinh cũng không biết phải làm sao mới tốt.
Từ đó về sau, Phùng Duệ Tinh bắt đầu che giấu chính mình.
Bởi vì anh hiểu được, năng lực của anh chỉ thích hợp sử dụng trong xã hội loài người, một khi bại lộ, anh chính là một con cừu non không có chút khả năng phản kháng nào.