Chương 203 - Kiếm ngắn Khắc Ký Hiệu
Phùng Duệ Tinh có ý nhân nhượng, hơi thở của Ôn Văn lập tức biến thành ấm áp như xuân về.
Nhanh chóng đưa qua một phần hợp đồng, đồng thời còn cặn kẽ giải thích cho Phùng Duệ Tinh về những gì ghi trên hợp đồng, giải đáp tất cả thắc mắc của đối phương.
Dáng vẻ nhiệt tình hơn hẳn lần chiêu mộ Cung Bảo Đinh.
Dù sao thì chiêu mộ Cung Bảo Đinh chỉ là chiêu mộ một cấp dưới, mà Phùng Duệ Tinh thì chính là chiêu mộ một vị thần tài.
Mắt thấy Phùng Duệ Tinh đã ký vào hợp đồng, Ôn Văn mới hồi phục lại dáng vẻ lạnh lùng cao ngạo, nhưng kỳ thực ở trong lòng đã cười toe toét hệt như chồm trộm được gà mái.
"Ký phần hợp đồng này rồi, anh chính là thành viên của trạm thu nhận, phải suy nghĩ cho trạm nhiều một chút, hiểu không?"
Phùng Duệ Tinh bất đắc dĩ gật đầu, theo thái độ biến đổi của Ôn Văn, Phùng Duệ Tinh hiểu được, màn hăm dọa kia chỉ là lừa gạt, anh đã bước nhầm lên thuyền tặc rồi.
Trong số nhóm đối tượng lựa chọn nhân viên thu nhận, năng lực chiến đấu của Phùng Duệ Tinh xếp hạng khá thấp, hơn nữa bản thân cảm thấy không cần trạm thu nhận giúp mình giải quyết phiền phức, cũng không có kinh nghiệm và thực lực bắt giữ quái vật.
Vì thế, nếu đơn thuần gửi lời mời, Phùng Duệ Tinh chưa chắc sẽ tiếp nhận.
Nhưng khi Ôn Văn nhìn thấy Phùng Duệ Tinh liền chọn trúng người này, không quản thế nào cũng phải thu người này vào trạm, vì thế mới có một màn đe dọa như thế.
Phùng Duệ Tinh không có kinh nghiệm, không biết về thế giới siêu năng, hơn nữa quan trọng nhất là, có tiền!
So với Ôn Văn không phải lại càng thích hợp đảm nhận trách nhiệm tài chính của trạm thu nhận hơn à?
Không sai, Ôn Văn chính là nhìn trúng tiền của Phùng Duệ Tinh.
Chỉ dựa vào Ôn Văn, muốn duy trì trạm thu nhận ngày càng mở rộng quy mô là rất khó, vì thế Ôn Văn muốn tìm một vị kim chủ, mà người này chính là Phùng Duệ Tinh.
Sau khi ký hợp đồng xong, Ôn Văn trước tiên dẫn linh hồn Phùng Duệ Tinh vào trạm, tiến hành trao đổi một chút, sau khi nhận được dây chuyền nhân viên thu nhận, Phùng Duệ Tinh chính là nhân viên thu nhận mới của trạm.
Ôn Văn nghiêm trang nói: "Từ hôm nay trở đi, anh chính là một thành viên của trạm thu nhận, sau này phải tích cực bắt quái vật, không phụ lại kỳ vọng của tôi."
"Bắt quái vật, tôi sợ mình không làm được." Suy xét tới năng lực chiến đấu của mình, Phùng Duệ Tinh không nắm chắc nói.
"Nếu không thể bắt quái vật thì anh bù đắp bằng phương diện khác đi."
Nói xong, Ôn Văn đưa linh hồn Phùng Duệ Tinh quay trở lại, không tiếp tục nói chuyện nữa.
Trở lại cơ thể của mình, Phùng Duệ Tinh hơi run rẩy, mở tay ra thì nhìn thấy một cái huy hiệu màu bạc.
Anh thở dài, cười khổ: "Bù đắp bằng phương diện khác.... aiz... không phải là muốn tiền của mình sao chứ."
Có điều, mặc dù chịu thiệt thật nhưng Phùng Duệ Tinh vẫn cảm thấy khá nhẹ nhõm.
Từng ấy năm qua, anh vẫn luôn cố gắng che giấu thân phận người siêu năng của mình, đồng thời vẫn luôn không có cảm giác an toàn.
Mà bây giờ, nếu gia nhập tổ chức trông có vẻ rất lợi hại, dù sao thì cũng có thể cung cấp sự che chở nhất định cho anh đi?
Nhưng Phùng Duệ Tinh có nghĩ thế nào cũng không ngờ được, thành viên chính thức của tổ chức này, tính cả anh thì chỉ có mỗi ba người.
...
Sau khi đưa Phùng Duệ Tinh đi rồi, Ôn Văn cầm chìa khóa phòng của Phùng Duệ Tinh, cực kỳ phấn khởi mở cửa căn phòng thứ hai của nhân viên thu nhận.
Sau khi mở ra, để không khí đầy ẩm mốc tràn bớt ra ngoài, Ôn Văn phát hiện đây từng là phòng của một nhân viên thu nhận nữ giới.
Trong phòng không có nhiều sách nhưng có không ít đồ trang sức, xem phong cách thì vị này có lẽ không phải người Hoa Phủ.
Giống như căn phòng đầu tiên, phòng này có vài món đồ có lẽ từng có siêu năng lực nhưng nó đã mất đi đặc tính của mình, không còn giá trị nữa.
Với lại trong phòng này cũng không có bí tịch mà Ôn Văn mong đợi, cũng không có vật gì bí ẩn trong khuê phòng của nữ giới cổ đại.
Xét tổng thề thì thứ giá trị nhất trong căn phòng này chính là số đồ cổ có thể mang đi bán, đơn giản kiểm tra một phen, sau khi không phát hiện có thứ gì hữu dụng, Ôn Văn trực tiếp dọn đồ đi.
Lần này Ôn Văn không hề khách sáo, dứt khoát gom hết tất cả những thứ trông khá đáng giá trong phòng, tính toán lưu lại cho Phùng Duệ Tinh một căn phòng trống.
Dù sao thì Phùng Duệ Tinh cũng không thiếu chút tiền này.
Lúc tới một cái gương đồng, Ôn Văn dùng khăn lau sạch sẽ lớp bụi bên trên, lau vài cái thì trên mặt gương đồng xuất hiện một gương mặt khá tang thương.
"Trải qua năm tháng dài đằng đẵng, rốt cuộc một lần nữa cũng có người mở phong ấn, người trẻ tuổi kia ơi, tôi sẽ chỉ dẫn cậu đi tới huy hoàng!" Người trong gương cao cao tại thượng nói.
Ôn Văn gãi đầu: "Ôi chao, mày có thể nói tiếng thông dụng liên bang không?"
"Người nước ngoài trẻ tuổi ơi, tôi là ma kính không gì không biết, có thể giải đáp tất cả nghi hoặc của cậu."
Ôn Văn: "... nghe không hiểu, mày nói tiếng chim gì vậy, nhưng chắc hẳn mày là vật thu nhận."
Sau đó Ôn Văn búng tay một cái, xiềng xích màu đen nối đuôi nhau thò ra trói chặt ma kính.
Thấy xiềng xích, ma kính trào nước mắt nước mũi gào khóc: "Người trẻ tuổi ơi, đại nhân ơi, chủ nhân ơi... xin cho tôi một cơ hội, tôi sẽ tận tình tỉ mỉ phục vụ ngài."
Tiếp đó, Ôn Văn túm nó vào trong kho hàng của trạm thu nhận.
"Có lẽ là đồ tốt, nhưng ngôn ngữ không thông thì mình cũng không sử dụng được, aiz.... tiếc quá."
Ôn Văn chỉ biết hai loại ngôn ngữ, một là tiếng Hoa Phủ cổ, một là tiếng liên bang thông dụng rất giống với tiếng Hoa Phủ cổ, về phần ngôn ngữ của cái gương kia, có trời mới biết đó là tiếng gì.
Ôn Văn gom hết đồ xong thì đặt mớ đồ này chung với một số ít đồ cổ còn lại lấy từ phòng Cung Bảo Đinh.
Anh tính toán chờ đến khi Triệu Kim Võ mang tiền bán đồ cổ trở lại, anh sẽ giao số tiền đó và số đồ cổ này cho Phùng Duệ Tinh.
Sau đó để Phùng Duệ Tinh dùng số tiền này kinh doanh, dùng tiền lời kiếm được để duy trì chi tiêu bình thường của trạm.
Có thể xem là một thám tử có liêm sỉ, anh đương nhiên sẽ không trực tiếp đòi tiền của Phùng Duệ Tinh.
"Không thể cứ bắt ngựa chạy mà không cho ăn cỏ, bắt người ta cứ cố gắng mãi như thế không phải chuyện tốt, sẽ không có lòng trung thành với trạm thu nhận."
Ôn Văn gãi cằm, quyết định cho Phùng Duệ Tinh chút ngon ngọt.
Vì thế, đầu tiên anh mua một cây kiếm ngắn dài hơn bốn mươi cm, trở về trạm thu nhận, chuyển thành hình thái ngục ti Tai Hại.
Sau đó, anh dùng năng lượng màu đen bao trùm lên kiếm ngắn.
Ôn Văn không biết nên làm sao để rèn vũ khí siêu năng, nhưng nếu loại bỏ đi tạp chất bên trong kiếm ngắn thì sẽ có được một cây kiếm ngắn tốt.
Năng lượng màu đen cuồn cuộn không ngừng loại đi tạp chết trong kiếm ngắn, đồng thời năng lượng này cũng đang cường hóa tính chất kim loại.
Lúc Ôn Văn kết thúc quá trình, anh có chút khó chịu phát hiện, cây kiếm ngắn bằng thép mà mình mua bây giờ đã biến thành một con dao gọt trái cây....
Gãi gãi đầu, Ôn Văn rời khỏi nơi này, một lát sau ôm một đống dao găm quay trở lại.
Vốn đã có con dao găm khắc ký hiệu trước đó nhưng Ôn Văn vẫn luôn dự trữ sẵn rất nhiều dao găm, sau khi có dao găm khắc ký hiệu, số này liền không còn tác dụng nhưng Ôn Văn cũng không ném chúng đi.
Tiếp đó là tinh luyện lại tất cả số dao găm kia rồi miễn cưỡng nung chảy số kim loại đã được tinh luyện tạo thành hình dáng kiếm ngắn.
Cuối cùng Ôn Văn lại khắc ký hiệu bản thăng cấp lên kiếm ngắn, điều chỉnh tạo hình một chút, một cây kiếm ngắn khắc ký hiệu mới tinh ra lò.