Chương 204 - Hiệp Hội Liên Hoan
Giải trừ trạng thái ngục ti Tai Hại, Ôn Văn lau tay, có chút mong đợi cầm lấy cây kiếm ngắn kia.
Cầm trong tay có cảm giác nặng trình trịch, dù sao thì nó cũng là trọng lượng dung hợp lại từ mấy chục con dao găm, có điều đối với Ôn Văn thì khá phù hợp, trước đó anh còn ghét bỏ vũ khí quá nhẹ.
Nghịch thử một chút, Ôn Văn quay người ném về phía một con dao găm, con dao kia lập tức gãy nát.
"Mình không dùng lực quá lớn, độ sắc bén của cây kiếm ngắn này có lẽ còn hơn cả dao găm cổ, thật không uổng phí một phen công sức của mình."
Tiếp đó Ôn Văn nhắm mắt lại, năng lượng của trái tim máu tạo thành một vòng tuần hoàn kỳ dị, trên lưỡi kiếm bị phủ một tầng năng lượng màu đen thật mỏng.
Một kiếm chém ra, thế mà lại truyền ra âm thanh không khí bị cắt rời!
"Thứ như kiếm pháp quả nhiên cần phải có kiếm mới tiện tay, tuy kiếm ngắn này cũng không tính là quá dài nhưng cảm xúc thật sự không giống nhau."
Chỉ chém ra một kiếm mà Ôn Văn đã thích cây kiếm này, không quản là khía cạnh nào, cây kiếm ngắn này cũng bỏ xa con dao găm kia mười tám con phố.
Đây cũng là chuyện đương nhiên, dù sao lúc chế tạo cây kiếm ngắn khắc ký hiệu này Ôn Văn cũng đang dùng sức mạnh của ngục ti Tai Hại.
Vũ khí do cường giả cấp Tai Biến tự mình chế tạo vũ khí, cho dù không có kỹ thuật thì vũ khí siêu năng bình thường cũng không thể nào so sánh.
"Ngon, tuyệt vời."
Ôn Văn gật đầu, giắt cây kiếm này ở bên hông, sau đó ánh mắt lia tới đống dư thừa còn lại sau khi chế tạo kiếm ngắn.
"Ừm.... chơi đùa một phen vậy."
Ôn Văn bắt đầu nung chảy đống cặn dư kia rồi bao trùm lên con dao găm khắc ký hiệu của mình, dùng năng lượng cấp Tai Biến đơn giản tôi luyện một phen, chỉ tốn mười phút, một con dao găm mới tinh có lằn vân kỳ quái xuất hiện trước mặt Ôn Văn.
"Con dao này chính là món quà mình sẽ cho Phùng Duệ Tinh, vừa nhận chức đã được tặng vũ khí siêu năng rồi, làm gì có nơi nào hào phóng được như mình chứ."
Đúng vậy, cây kiếm ngắn khắc ký hiệu mà Ôn Văn chế tạo cả buổi chiều kia, anh muốn để lại cho mình dùng.
Còn thứ tùy ý chế tạo sau cùng, mới là phần thưởng mà anh muốn đưa cho Phùng Duệ Tinh.
...
Đến buổi tối, Ôn Văn đúng hẹn đi tới nhà hàng đã đặt sẵn, tham gia buổi liên hoan của hiệp hội.
Nhìn bảng hiệu tiệm cơm, Ôn Văn có chút bất an, nơi này là Phù Dung Tiểu Trù.
"Không phải ổng làm cơm chứ, nghe nói gần đây ổng rất ít khi tự mình xuống bếp, chắc không phải đâu..."
Ôn Văn cũng biết, lúc bình thường khi ở nhà Chu Kỳ Bái làm chuyện gì, nghĩ tới có lẽ là người này xuống bếp, anh liền cảm thấy khó chịu hết cả người.
Anh tới hơi muộn, mọi người đã gọi đồ ăn xong rồi.
"Thám tử Ôn, tới muộn thế, bận làm gì hả?" Lâm Lộ cười hỏi.
Ôn Văn phun ra hai chữ: "Luyện kiếm!"
Lâm Lộ nhịn không được phì cười: "Luyện chơi bẩn, quả nhiên là phong cách của ông." [chơi chữ đồng âm lian jian]
Những người khác cũng bật cười, chỉ có Ôn Văn là tức muốn chết, cố gắng giải thích với bọn họ là luyện kiếm nhưng không ai chịu tin.
Có điều tuy Ôn Văn khá nghiêm túc cải chính nhưng kỳ thật anh đang rất vui vẻ.
Bắt đầu từ một ngày nào đó mấy năm trước, anh vẫn luôn một thân một mình, không tương tác với bất kỳ ai ngoại trừ chuyện công việc.
Mà bây giờ, anh và nhóm người của Hiệp Hội Thợ Săn này, tuy quan hệ không thể nói là quá tốt nhưng cũng là nhóm người có quan hệ thân thiết nhất trong những năm gần đây.
Rất nhanh, thức ăn đã được dọn lên bàn, những món ăn này không chỉ sắc hương vị đẩy đủ mà trông cứ như đang tỏa sáng vậy.
Ông chủ trước đó từng nhìn Ôn Văn không vừa mắt đi tới, mỉm cười nói với mọi người: "Hôm nay là đầu bếp Chu tự mình xuống bếp, các vị có lộc ăn rồi nha."
Vừa nghe là Chu Kỳ Bái xuống bếp, tất cả mọi người đều cực kỳ hăng hái, chỉ có mỗi mình Ôn Văn nhìn vị ông chủ kia.
"Tên này không phải vì nhìn mình không vừa mắt nên muốn nhân dịp này hố mình chứ?"
Được rồi, ngày hôm nay Chu Kỳ Bái chịu xuống bếp kỳ thực chính là vì Ôn Văn, có điều không phải hố, mà là muốn cho bạn tốt có mặt mũi một phen.
Không quản là ai, chỉ cần có thể cung cấp búp bê cho Chu Kỳ Bái thì đó chính là bạn của hắn!
Nếu đồ ăn đã dọn lên rồi, Ôn Văn cũng không già mồm cãi láo, tùy tiện nhét một miếng thịt heo vào miệng, ánh mắt anh lập tức nheo hại.
Không phải nói chứ tay nghề nấu nướng của Chu Kỳ Bái thật sự rất giỏi, khó trách thái độ tệ như vậy mà ông chủ vẫn cố chịu đựng.
Có điều Ôn Văn khá là ngạc nhiên, lúc nấu nướng thịt heo, Chu Kỳ Bái rốt cuộc có cảm giác gì...
Tiếp đó, toàn bộ ánh mắt mọi người đều tập trung vào người Diêm Tu vẫn im lặng không lên tiếng.
Bắt đầu từ ngày gia nhập hiệp hội cậu ta chưa từng gỡ mặt nạ, mọi người cũng không biết Diêm Tu có diện mạo thế nào, lần này cùng nhau ăn cơm ít nhiều gì cũng phải gỡ mặt nạ xuống đi.
Sau đó, trong ánh mắt chờ mong của mọi người, Diêm Tu gắp một con tôm được bóc vỏ, trực tiếp bỏ vào miệng, say mê nhấm nuốt.
"? ? ?"
Trên đầu Ôn Văn xuất hiện một đống dấu chấm hỏi.
Quá trình đâu?
Không gỡ cái mặt nạ trên mặt xuống, làm sao nhét được vào miệng?
Nơi này nhiều người siêu năng như vậy lại không có ai nhìn ra rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chỉ có thể nhìn thấy trên mặt nạ của Diêm Tu xuất hiện biểu cảm ngất ngây vì mỹ thực, cả đám quay mặt nhìn nhau, không biết nói gì.
Nói chung là bữa cơm này tiến hành khá là vui vẻ, đối tượng được tạm biệt lần này, Cung Bảo Đinh lớn tuổi nhất chỉ mỉm cười nhìn đám người trẻ tuổi, rất ít khi mở miệng nói chuyện.
Buổi tiệc liên hoan của thợ săn, rất hiếm khi có đau buồn tồn tại.
Đối với người mà có lẽ ngay ngày mai sẽ mất đi đồng bạn như bọn họ thì đau buồn khi chia tay là tâm tình căn bản không cần tồn tại.
Sau khi liên hoan kết thúc, mọi người ngồi ngoài cổng Phù Dung Tiểu Trù để tỉnh rượu, khoe mẽ đánh rắm, coi như là một khoảng thời gian nhàn nhã hiếm có.
Ôn Văn mặt đỏ lự hưởng thụ cảm giác gió thổi quất vào mặt, thỉnh thoảng trải qua một lần như vậy cũng khá tốt.
Đột nhiên điện thoại trong túi anh đổ chuông, Ôn Văn chép miệng một chút, ánh mắt cấp tốc khôi phục tỉnh táo, trên người mơ hồ có mùi cồn gay mũi, anh đã đẩy cồn ra khỏi máu mình.
Không chỉ Ôn Văn, những người khác kỳ thực cũng là cố ý để mình rơi vào trạng thái ngà say.
Với thể chất của thợ săn bọn họ, rượu bình thường muốn làm bọn họ say là rất khó.
Bắt máy, không chờ Ôn Văn lên tiếng hỏi, đầu dây bên kia đã truyền tới giọng nói non nớt có chút gấp gáp.
"Xin chào... anh là thám tử Ôn đúng không? Cậu của tôi điên rồi, xin hỏi anh có thể giúp được không?"
Ôn Văn nhíu mày: "Cậu là ai vậy, sao lại biết số của tôi?"
"Tôi là Lý Đại Trang, tôi cũng không biết làm sao mình lại có số điện thoại của anh, chỉ là tôi nghĩ, chuyện này thì nên tìm anh." Bên kia đầu dây run rẩy nói.
Thì ra là Lý Đại Trang, Ôn Văn cũng có chút hiểu ra.
Anh từng gặp người trẻ tuổi này hai lần, một lần là lúc bắt quỷ ngôn thụ tinh, lần khác là sự kiện ở khu vui chơi Phù Dung Hà.
Nói tới thì người này thật sự quá xui xẻo, nếu lần này cũng là sự kiện siêu tự nhiên thì cậu ta đã liên tục gặp phải ba lần sự kiện siêu tự nhiên.
Lần trước cũng vì nghĩ rằng cậu nhỏ này quá xui xẻo nên anh mới nhét danh thiếp cho cậu ta.
"Trước tiên cậu đừng có gấp, nói cho tôi biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ôn Văn trấn an cảm xúc của Lý Đại Trang.