Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 205 - Đừng Sợ, Tôi Là Người Tốt

Chương 205 - Đừng Sợ, Tôi Là Người Tốt


Lý Đại Trang hắng giọng một tiếng, hơi run rẩy nói: "Cậu của tôi là giáo viên trường trung học Lục Nguyên, cậu vẫn luôn..."
Ôn Văn cản Lý Đại Trang lại: "Chờ đã, trước tiên khoan thao thao bất tuyệt mấy lời này, cậu nói xem ông ta có biểu hiện gì, để tôi đoán xem chuyện này có cần phải do đích thân tôi xử lý hay không."
"Ở trước mặt người khác cậu biểu hiện rất bình thường, nhưng tôi lại thấy cậu cứ buồn vui thất thường, còn nói về những điều rất khó hiểu." Lý Đại Trang nói ra vài vấn đề của cậu mình.
"Có lẽ cậu của cậu chỉ là... chưa mất đi tính trẻ con thôi, cậu nên dẫn ông ta tới gặp bác sĩ tâm lý." Ôn Văn thử nói.
"Không phải như thế, ban đầu tôi cũng tưởng như thế, còn dẫn cậu đi gặp bác sĩ tâm lý, nhưng bác sĩ không kiểm tra được vấn đề nào cả, tôi cũng không coi là chuyện lớn lao gì, mãi đến tận một ngày..."
Lý Đại Trang run run, sau đó mới tiếp tục nói: "Mãi đến tận một ngày, tôi nhìn thấy cậu cắn chết một con chuột!"
Khóe miệng Ôn Văn co rúm: "Mùi của con chuột vừa tanh lại khai, thật không hiểu sao cậu cậu lại ăn nổi... có điều nếu rắc thì là rồi mang đi nướng thì mùi vị chắc cũng không tệ."
"Thám tử Ôn, anh nói gì vậy?" Lý Đại Trang run rẩy, hiện giờ bắt đầu nghi ngờ, rốt cuộc mình có nên gọi cho số này không?
"À, không gì cả, còn manh mối gì khác không?" Ôn Văn cười ha hả.
Nhớ lại ngày đó, khi Ôn Văn còn là thám tử bình thường đã từng đuổi theo một tên tội phạm tiến vào trong rừng sâu núi thẳm, sau đó thì bị lạc trong núi hơn mười ngày.
Trong mười ngày này, Ôn Văn đã ăn tất cả những con vật còn sống mà có thể bắt được, bao gồm cả bọ hung... chính là loại bọ đùn phân ấy.
Có điều chuyện này không thể nói với khách hàng, bằng không sẽ bị khách hàng coi là biến thái.
Lý Đại Trang lắc đầu: "Không có."
Ôn Văn híp mắt, bắt đầu suy tư.
Không quản là vui buồn thất thường hay cắn chết chuột thì cũng không thể nào chứng minh được là có sức mạnh siêu nhiên quấy phá, nhưng nó đủ làm Ôn Văn hứng thú, anh chính là người không thể chịu nổi rảnh rỗi.
Mấy ngày nay anh đã rảnh quá lâu rồi, cũng là lúc nên ra ngoài tìm việc để chơi đùa một chút.
"Nói địa chỉ đi, tôi tới tìm cậu, chúng ta gặp mặt rồi nói chuyện." Sau khi hẹn chỗ xong, Ôn Văn cúp máy.
"Tôi đi trước đây, có chuyện cần xử lý." Ôn Văn đơn giản tạm biệt mọi người rồi lái xe tới chỗ hẹn với Lý Đại Trang.
Lúc Ôn Văn tới, Lý Đại Trang đang ngồi trên lề đường bấu chặt quần áo trên người, bị gió thổi lạnh tới phát run.
Thấy Ôn Văn mặc áo choàng dài màu trắng bước xuống xe, Lý Đại Trang lập tức nhìn trừng trừng, ánh mắt khủng khiếp xuất hiện trong đầu, trực tiếp dọa cậu ta giật mình, xoay người bỏ chạy.
Ôn Văn từng cứu Lý Đại Trang ở khu vui chơi, nhưng ký ức ở khu vui chơi Phù Dung Hà sớm đã bị Hiệp Hội Thợ Săn tẩy sạch.
Hiện giờ trong ấn tượng của Lý Đại Trang, Ôn Văn chính là một tên biến thái khuya lơ khuya lắc cầm cưa điện đi lông nhông.
Vì thế, khi thấy Ôn Văn, Lý Đại Trang liền vội vàng muốn bỏ chạy.
"Nè nè nè, đừng có chạy, không phải cậu tìm tôi tới giúp cậu giải quyết vấn đề à?"
Ôn Văn bước nhanh tới hai bước, túm lấy cổ Lý Đại Trang, giống như diều hâu vồ gà con, kéo cậu nhóc lại.
"Ông... ông..."
Lý Đại Trang chỉ Ôn Văn mà nói không nên lời, suýt chút nữa đã sợ tới phát khóc.
Ôn Văn xốc áo của mình lên, hung tợn nói với Lý Đại Trang: "Ông cái gì mà ông, tui là người tốt."
Lý Đại Trang: "..."
Bên trong chiếc áo kia có kiếm ngắn, có dao găm, còn có hai cây súng...
Qua một chốc, cảm xúc của Lý Đại Trang mới chậm rãi ổn định lại, cho dù Ôn Văn thoạt nhìn không giống người tốt lắm nhưng bây giờ cậu chỉ có thể dựa vào Ôn Văn mà thôi.
"Sợ gì mà mất cả mật thế kia, tôi giống người xấu lắm à?" Ôn Văn ngồi xuống ở bên cạnh Lý Đại Trang, hùng hùng hổ hổ hỏi.
Lý Đại Trang vốn định gật đầu, nhưng nhìn thấy ánh mắt cực kỳ hung ác của Ôn Văn thì vội vàng chuyển thành lắc đầu: "Không giống, anh không giống người xấu chút nào."
"Này mới giống lời nên nói này, tới đây, nói tình huống của cậu cậu tôi nghe."
Lý Đại Trang sắp xếp lời nói một chút mới nói: "Tôi và cậu từng sống chung vài tháng nên quan hệ của bọn tôi rất tốt, hai tháng trước tôi tới nhà cậu chơi thì phát hiện mợ đã dọn đi rồi, mà biểu hiện của cậu thì rất tiều tụy."
"Có lẽ vì mợ cậu bỏ đi nên cậu cậu mới buồn..."
"Ban đầu tôi cũng nghĩ như thế, nhưng lúc nói chuyện phiếm với tôi thì biểu hiện của cậu rất tốt, nhưng một khi tôi dời tầm mắt đi thì cậu lại bắt đầu lẩm bẩm, hơn nữa có vài lúc còn làm ra những chuyện rất kỳ quái.
...
Căn hộ hơn trăm mét vuông được quét dọn sạch sẽ, không có một hạt bụi.
Một người đàn ông sắc mặt tái nhợt vẻ mặt tiều tụy nhưng không hề có chút lôi thôi nào ngồi trên sàn nhà, tay ôm lấy đầu, vẻ mặt trống rỗng.
Tên của hắn là Trịnh Phong, một người làm việc và nghỉ ngơi theo thời gian rất quy luật, chín giờ tối đi ngủ, sáng sáu giờ rời giường, ăn cơm, vận động, thời gian làm việc cũng sắp xếp quy luật.
Hơn nữa có phần thích sạch sẽ và rối loạn lo âu, vì thế việc vệ sinh nhà cửa vẫn luôn do hắn đảm nhiệm.
Nhưng hiện giờ đã gần hai tháng mà hắn không quét dọn nhà cửa, thậm chí còn không thèm tắm, chỉ chịu ăn uống mà thôi.
Nhưng hết thảy mọi thứ vẫn rất ngăn nắp sạch sẽ, giống như hắn vẫn sống như trước kia vậy.
Không chỉ vậy, hai tháng nay hắn không hề làm việc nhưng cấp trên cũng không hỏi tiếng nào.
Bởi vì trong mắt cấp trên, hắn vẫn như thế, vẫn đúng giờ đi làm.
Nhưng hết thảy tất cả đều bắt đầu từ một tai nạn, ngày đó tan tầm về nhà, trong không khí lơ lửng một làn sương mỏng, sau đó hắn không biết bị thứ gì đó đụng trúng, bất tỉnh.
Từ đó trở về sau, khác thường bắt đầu xuất hiện.
Ngày đó, rõ ràng Trịnh Phong về nhà rất là khuya nhưng vợ hắn lại làm như không thấy.
Này cũng không đáng nói đi, nhưng au đó thời gian làm việc và nghỉ ngơi của hắn hoàn toàn bị quấy rối, chuyện gì cũng không làm nhưng giống như có một người giống y hệt như hắn đã hoàn thành trước cuộc sống của hắn.
Người này thay hắn làm việc, thay hắn ăn cơm, thay hắn quét dọn nhà cửa...
Mà người này, ngoại trừ chính hắn thì ai cũng có thể nhìn thấy.
Ban đầu Trịnh Phong cảm thấy khá kinh khủng, hắn cực kỳ hoảng loạn nên cố gắng tỏ ra khác thường, muốn thu hút sự chú ý của người khác.
Nhưng sau đó Trịnh Phong phát hiện cảm giác về sự tồn tại của mình đang dần dần biến mất, cuối cùng hình như đã biến thành người trong suốt.
Khi đó Trịnh Phong mới phát hiện, thì ra xuất hiện dị thường là chính bản thân mình.
Vợ của hắn có lẽ phát hiện một chút vấn đề nên mới trở về nhà mẹ đẻ.
Đương nhiên Trịnh Phong biết, thật ra vợ mình không hề trở về nhà mẹ đẻ, mà là đang nằm trong tủ lạnh nhà hắn...
Mỗi ngày, trên cơ thể cô ấy lại thiếu đi một miếng thịt...
Đáng tiếc, Trịnh Phong không thể chuyển tin tức này cho bất kỳ ai.
Gần đây làm hắn hoảng sợ là cháu trai Lý Đại Trang của hắn hình như cũng phát hiện dị thường của hắn.
Thằng bé liệu có gặp chuyện không?
Nếu có, không biết là hương vị gì...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất