Chương 206 - Bác Sĩ Ôn
Ôn Văn phiền não gãi gãi đầu, Lý Đại Trang léo nhéo kể một đống lớn nhưng lại không có tin tức gì hữu dụng.
Nói trắng ra là Lý Đại Trang không hề có bằng chứng sắt thép chứng minh được chuyện của cậu mình có liên quan tới sức mạnh siêu nhiên.
"Chuyện này rất khó, cậu không biết cậu của mình có vấn đề gì, nhưng có thể khẳng định là ông ta có chuyện?"
"Hiện giờ chỉ là nghi ngờ thôi, mà nghi ngờ thì có gì hữu dụng chứ."
Lý Đại Trang cười khổ, cậu cũng không muốn như vậy, nhưng ngoại trừ màn cắn chết con chuột thì cậu quả thực không phát hiện được điểm nào dị thường.
Không quản là trước mặt Lý Đại Trang hay trước mặt người khác, cậu vẫn chính là người đó, người không có chút biểu hiện dị thường nào.
Nguyên nhân làm Lý Đại Trang quyết định tìm Ôn Văn nhờ trợ giúp là vì có một lần, Lý Đại Trang nhìn thấy ánh mắt cậu nhìn mình.
Ánh mắt đó không phải đang nhìn người, mà là đang nhìn thức ăn!
"Quên đi, không quản thế nào thì tôi cũng muốn gặp cậu của cậu một chút, không tận mắt xác nhận thì rất khó nói được gì."
Thật ra Ôn Văn khá tin tưởng lời Lý Đại Trang, bởi vì anh biết cậu nhóc Lý Đại Trang này khá xui xẻo...
Vì thế Ôn Văn quyết định tự mình tới gặp người cậu Trịnh Phong của Lý Đại Trang.
Có điều không thể cứ vậy mà đi, anh không thể trực tiếp nói với người ta mình là thợ săn, vì thế cần phải hóa trang đơn giản một chút.
Trước tiên bảo Lý Đại Trang chờ mình, anh chạy tới cửa hàng 24h mua ống nghe bác sĩ đeo lên cổ, còn không biết từ đâu lôi ra một cặp mắt kính.
Phối hợp với áo khoác trắng, thoạt nhìn quả thật có vài phần giống bác sĩ.
Cuối cùng Ôn Văn lấy ra một cái túi nhỏ lục tới lục lui vài cái, tìm ra giấy chứng nhận bác sĩ tâm lý, đeo lên cổ.
Lúc làm thám tử tư thì thỉnh thoảng cũng cần hóa trang thành thân phận khác, mà thân phận bác sĩ tâm lý có thể dễ dàng lấy được niềm tin của đám thiếu não, vì thế Ôn Văn đã chuẩn bị sẵn giấy chứng nhận giả.
Ừm...
Không chỉ là bác sĩ tâm lý, trong túi còn có một đống lớn giấy phép cảnh sát, giáo sư đại học, cán bộ liên bang, sĩ quan tham gia quân ngũ...
Là một thảm tử, nhất định phải có... là vậy đi.
"Đi thôi, dẫn tôi tới gặp cậu cậu nào." Sau khi hoàn thành hóa trang, Ôn Văn nói với Lý Đại Trang.
Nhìn Ôn Văn chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã thay đổi khí chất hoàn toàn, Lý Đại Trang không khỏi há to miệng, đang chơi trò úm ba la hô biến sao?
"Nghĩ ngợi gì đấy, dẫn đường đi."
Đi tới nhà Trịnh Phong, Ôn Văn lịch sự gõ cửa, gõ vài cái mà không ai mở cửa, Ôn Văn hơi nhướng mày, sức lực dần dần tăng lên, nếu gõ hơn một phút nữa mà còn không chịu ra mở cửa, có lẽ anh sẽ tháo bung cái cửa này ra.
Nghe thấy tiếng dộng đùng đùng vang dội, Lý Đại Trang đứng ở phía sau Ôn Văn mà lạnh run, cậu dẫn Ôn Văn tới sẽ không hại chết cậu chứ?
"Tới đây, làm gì đấy, muốn đập nát cửa hay gì vậy."
Trịnh Phong mở cửa, vẻ mặt bất mãn nhìn Ôn Văn và Lý Đại Trang ngượng ngùng ở phía sau.
"Đại Trang, con làm gì vậy?"
"Ah... cậu, đây là bác sĩ tâm lý con mời tới cho cậu á, Ôn..."
Lý Đại Trang yếu ớt nói.
Mày Trịnh Phong nhíu chặt, vẻ mặt mất hứng: "Cậu cần con mời bác sĩ tâm lý sao, hơn nữa, có tìm thì cũng phải tìm người nghiêm chỉnh một chút, người này thoạt nhìn so với cậu còn nóng nảy hơn.
Ôn Văn đứng trước mặt Lý Đại Trang, hùng hồn nói: "Thưa ông, ông có thể nghi ngờ nhân cách của tôi nhưng không thể nghi ngờ sự chuyên nghiệp của tôi."
"Tôi đã từng điều trị cho rất nhiều bệnh nhân có vấn đề tâm lý quá khích, trải qua điều trị, bọn họ không còn làm hại người khác nữa, ngược lại đang cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ."
Thật ra Ôn Văn không nói láo, bệnh nhân của anh chính là đám quái vật trong trạm thu nhận.
Thật sự thì chúng đúng là đang cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ, và cũng cùng nhau hận không thể bóp chết Ôn Văn...
Nhìn biểu cảm của Ôn Văn, Trịnh Phong sửng sốt, có cảm giác mình đã làm tổn thương Ôn Văn.
Nhưng Ôn Văn thừa dịp khoảnh khắc Trịnh Phong ngây người để đẩy cửa, tiến vào trong nhà, trực tiếp nghênh ngang ngồi xuống ghế sô pha.
Thấy người đã vào trong rồi, Trịnh Phong cũng không đuổi người nữa, ngồi xuống đối diện, muốn ứng phó cho qua chuyện.
"Bác sĩ Ôn, chúng ta nói thẳng vấn đề đi, tôi thật sự không có bệnh tinh thần, cũng không cần sự trợ giúp của anh, anh có thể rời đi."
Ôn Văn không đáp lời, mũi khẽ giật giật, trong phòng này có mùi máu tươi, là máu của con người!
Vì thế, anh đứng dậy nói: "Thơm quá đi."
Tiếp đó Ôn Văn đi tới bếp, đứng ở cửa lướt một vòng, con ngươi co rút lại.
Trịnh Phong vội vàng đi tới phía sau Ôn Văn nói: "Ôn tiên sinh, anh chú ý một chút giùm, đây là nhà tôi."
Vẻ mặt Trịnh Phong lộ rõ mất hứng, vị bác sĩ này chuyên nghiệp thật sao, dứt khoát gọi Ôn tiên sinh cho rồi.
"Ngại quá, nhận được nhờ vả của đứa bé này là tôi chạy tới ngay, còn chưa kịp ăn cơm tối..."
Lý Đại Trang bĩu môi, lừa quỷ chắc, lúc bọn họ gặp mặt, cái người này toàn là mùi rượu nồng nặc.
Trịnh Phong thở dài một hơi nói: "Đây là canh xương hươu hầm tôi làm, anh muốn nếm thử một chút không?"
"Không không không, trong quá trình trị liệu, tôi không ăn với bệnh nhân."
Ôn Văn uyển chuyển từ chối, anh tuyệt đối sẽ không ăn mấy thứ không rõ là gì khi đang xử lý một vụ việc có nghi ngờ liên quan tới sự kiện siêu nhiên.
Có điều, nói tới thì mùi vị của món canh đó rất kỳ quái, không giống thịt heo bò dê thường thấy.
Nếu là xương hươu thì cũng được, dù sao thì Ôn Văn cũng chưa từng ăn thịt hươu.
Anh quay trở lại sô pha, dùng giọng điệu ôn hòa như nhóm bác sĩ tâm lý thường thấy trong TV nói: "Không quản thế nào, tôi tới chuyến này chính vì muốn trị liệu cho ông, ông cứ nói tình huống của mình một chút đi."
Ôn Văn khẽ búng tay một cái, kích hoạt năng lực của quỷ ngôn thụ tinh, nếu Trịnh Phong là người bình thường thật sự thì hắn sẽ không từ chối đề nghị của Ôn Văn.
Quả nhiên, thái độ của Trịnh Phong mềm dịu hẳn, thật sự nhập vào vai bệnh nhân, bắt đầu tự thuật với Ôn Văn.
"Chuyện bắt đầu vào hai tháng trước, lúc tôi về nhà thì gặp một màn sương mù rồi không cẩn thận đập trúng thứ gì đó, bất tỉnh."
Thấy Trịnh Phong phối hợp như vậy, nghi ngờ của Ôn Văn giảm bớt một chút, chẳng qua nếu năng lực của quỷ ngôn thụ tinh không có tác dụng thì có thể chứng minh Trịnh Phong không phải người bình thường.
Nhưng nếu năng lực của quỷ ngôn thụ tinh có tác dụng thì cũng không thể chứng minh là Trịnh Phong không có vấn đề, dù sao cũng có thể hắn đang ngụy trang.
"Ông có thể hình dung, đó là dạng sương gì không?" Ôn Văn híp mắt hỏi.
Trịnh Phong sửng sốt, không hiểu vì sao Ôn Văn lại hứng thú với một thứ thông thường như sương mù.
"Đêm đó trời rất tối, tôi cũng không thấy rõ, nhưng trong sương mù hình như có thứ gì đó lơ lửng, không khí của thành phố Phù Dung Hà này đúng là cần phải xử lý rồi."
"Có chút đáng sợ nên tôi đi rất nhanh, ngay lúc đó thì đập trúng cái gì đó, đến khi tỉnh lại thì làn sương kia cũng tan hết rồi."
Ánh mắt Ôn Văn hơi lóe sáng, thứ gì đó bay bổng trong sương mù...
Chẳng lẽ là tầng sương mù xám?