Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 210 - Phân Liệt Vô Hạn

Chương 210 - Phân Liệt Vô Hạn


Bóng ma Trịnh Phong cũng không né tránh, mà căn bản cũng không thể thích ứng với tốc độ phản xạ thần kinh của Ôn Văn.
Nhưng cơ thể hắn giống như một cái bóng ma mờ ảo, kiếm của Ôn Văn trực tiếp xuyên vào trong đó.
Tiếp đó bóng ma Trịnh Phong mới phản ứng được là đầu mình bị ghim một cây kiếm.
Tiếp đó cả người hắn biến thành đen đặc như cái bóng rồi hòa nhập vào bóng tối trên mặt đất, một lát sau thì xuất hiện ở một nơi cách xa Ôn Văn cỡ mười mét.
"Cơ thể hư ảo, là quỷ hồn sao?"
"Không, không phải quỷ hồn, chỉ là bóng ma thuần túy, cơ thể của hắn là cái bóng, mà hắn thì có thể di chuyển trong bóng tối.
Sắc mặt Ôn Văn âm trầm, hiện giờ đang là ban đêm, bóng tối muốn bao nhiêu thì có đủ bấy nhiêu, muốn bắt hắn trong tình huống này thật sự không dễ.
Bóng ma Trịnh Phong lau lau trán, bị dọa tới túa mồ hôi lạnh, động tác của Ôn Văn thật sự quá nhanh, khoảnh khắc đó hắn thật sự cho rằng mình đã chết rồi.
Đột nhiên, Ôn Văn ngồi xuống tại chỗ, hai nắm tay vùn vụt sượt qua đầu mình.
Tiếp đó Ôn Văn lui về sau một bước, thụt cùi chỏ ngược ra sau, hai người đàn ông bị một lực mạnh đánh văng ra xa mấy mét, ôm bụng ngã xuống đất không bò dậy nổi.
Ôn Văn nhìn lại, kinh ngạc phát hiện hai người đàn ông vừa tập kích mình đều là Trịnh Phong!
Mà hai mảnh thi thể ở dưới đất thì đã biến mất, không thấy đâu nữa.
Mày Ôn Văn nhíu chặt, có chút bực mình với tình huống hiện giờ.
"Đáng chết, bọn mày là sinh ba à?"
Ôn Văn đương nhiên biết đám này không phải sinh ba gì cả, thi thể bị cắt làm hai không thấy đâu, vì thế hai người này có lẽ chính là hai phần thi thể đó biến thành.
Mặc dù là trong thế giới siêu năng thì chuyện này cũng có chút quỷ dị.
Biểu cảm của hai tên Trịnh Phong này đều rất vặn vẹo, giống như có lửa giận rất lớn, Trịnh Phong bên trái chỉ Ôn Văn, giọng điệu hung ác nói: "Mày nhất định phải chết, tao sẽ không bỏ qua cho mày, tao..."
Xoạt!
Ôn Văn vung tay chém tới một tia kiếm khí màu đen, phần đầu của tên Trịnh Phong đang nói chuyện rơi xuống đất.
Anh muốn quan sát một chút, xem hai tên Trịnh Phong này làm thế nào xuất hiện.
Vài giây sau, trong ánh mắt khiếp sợ của Ôn Văn, cái đầu rơi xuống đất nhúc nhích biến hóa, cuối cùng biến thành một Trịnh Phong phiên bản nhỏ rồi giống như thổi bong bóng mà phình lên thành kích cỡ người bình thường.
Mà Trịnh Phong bị chém đứt đầu thì đã mọc đầu trở lại.
Hiện giờ, Ôn Văn phải đối phó với bốn Trịnh Phong.
Ôn Văn thở dài một hơi, hiện giờ anh đã có thể khẳng định, cơ thể tên này nếu bị chặt nhỏ thì sẽ một lần nữa tái tạo thành một Trịnh Phong.
Đối với người siêu năng am hiểu công kích vật lý như anh thì ứng phó năng lực này khá phiền phức.
Vì thế anh thu hồi kiếm ngắn, than thở nói: "Tao biết rồi, mày là khâu dẫn quái [con giun], quần áo làm sao biến ra được thế... có năng lực này thì mày có thể kinh doanh quần áo làm giàu mà, việc gì lại đi làm giáo viên chứ."
Nhưng cả ba tên Trịnh Phong này đều không để ý tới lời Ôn Văn, chỉ sa sầm mặt lao tới chỗ Ôn Văn, vẻ mặt của bọn chúng cực kỳ dữ tợn, nhìn Ôn Văn giống như nhìn kẻ thù sống còn.
Được rồi, nói thế nào thì Ôn Văn cũng coi như đã giết bọn chúng hai lần, có thù là đương nhiên.
Ôn Văn dễ dàng đá bay ba người nhào tới, tay khoanh trước ngực nói: "Dịch ăn mòn, đóng băng, chấn động tinh thần, RPG, chắc chắn có biện pháp đối phó, có điều, ở nơi này không dễ ra tay cho lắm."
Vì thế Ôn Văn không tiếp tục chiến đấu mà túm lấy Lý Đại Trang nằm bẹp bên kia, bắt đầu chạy trốn.
Lúc chạy Ôn Văn vẫn luôn cố gắng khống chế tốc độ của mình, đề phòng Trịnh Phong chạy quá chậm mà không đuổi kịp.
Trong mắt Trịnh Phong, Ôn Văn chạy là vì sợ hãi, vì thế không chút do dự đuổi theo.
Nhưng Trịnh Phong không biết, Ôn Văn chỉ muốn tìm một chỗ không người để chiến đấu.
Có thể dự đoán được theo cuộc chiến thăng cấp, số lượng Trịnh Phong sẽ ngày càng nhiều hơn.
Tới khi đó một khi không khống chế được thì sẽ không dễ dàng kết thúc công việc, vì thế Ôn Văn muốn tìm một nơi không có người bình thường qua lại để tiến hành chiến đấu.
Chạy chạy một hồi, Lý Đại Trang trong tay Ôn Văn đã biến mất, trên đường đi Ôn Văn thừa dịp Trịnh Phong không chú ý đã tùy tiện ném Lý Đại Trang vào một góc.
Bằng không không quản là dẫn theo hay ném cậu nhóc về chỗ cũ thì rất có khả năng làm cậu ta bị thương trong cuộc chiến.
Cũng may đám Trịnh Phong này hình như đã nhắm vào Trịnh Phong, căn bản cũng không quản tới chuyện Lý Đại Trang biến mất, vì thế cũng giúp Ôn Văn thuận tiện một chút.
Rất nhanh, Ôn Văn đã chạy tới một khu nhà xưởng cũ kỹ, anh chuẩn bị tiến hành chiến đấu ở nơi này.
Hiện giờ là đêm khuya, công nhân trong nhà xưởng đều đã rời đi, chỉ có một ông cụ giữ cửa.
Ánh mắt Ôn Văn chuyển thành đỏ ngầu, liếc mắt một cái, vẻ mặt ông cụ liền trở nên mê mang, nhanh chóng rời khỏi vị trí làm việc của mình, tìm một nơi an toàn núp vào.
Vampire cấp Tai Hại có thể điều khiển người bình thường ở một mức độ nhất định, hiện giờ Ôn Văn có thể sử dụng năng lực này bất cứ khi nào.
Sau khi chuẩn bị xong, xác định sẽ không có người bị ngộ thương, Ôn Văn ngồi ở vị trí cao nhất là một thùng chứa nước, chờ Trịnh Phong tới.
Rất nhanh cả đám Trịnh Phong đã xuất hiện ở trước mặt Ôn Văn, vẻ mặt âm trầm, biểu tình của chúng nếu để người bình thường nhìn thấy có lẽ sẽ gặp ác mộng.
Bóng ma Trịnh Phong đi theo ở phía sau đám thực thể Trịnh Phong, không dùng năng lực di chuyển trong bóng tối của mình để tiến tới trước ngăn cản Ôn Văn.
Này cũng là bình thường, sau khi thấy được thực lực của Ôn Văn, hắn đã hiểu rõ, một mình mình tìm tới cũng sẽ vô dụng.
Ngồi trên tháp nước, Ôn Văn chống cằm, tò mò hỏi: "Thật ra, tao có chút nghi hoặc, không biết mày có thể giải thích cho tao hay không?"
Đám Trịnh Phong chỉ nhìn Ôn Văn, không trả lời.
"Coi như đám bọn mày không thể bị giết chết nhưng thực lực chênh lệch là chuyện quá rõ ràng, chỉ với trình độ sức mạnh của bọn mày, cho dù số lượng có nhiều cỡ nào cũng không thể làm gì được tao, lựa chọn chính xác nhất hẳn là phải lợi dụng ưu thế nhân số để trốn thoát mới đúng."
"Thế nhưng bọn mày lại không trốn mà giống như giận tới mê muội đầu óc, một lòng một dạ muốn giết chết tao, mày bây giờ và mày lúc ban đầu giống như là hai người khác biệt vậy."
Ba Trịnh Phong cùng lộ ra biểu cảm dữ tợn: "Cho dù không giết được mày, bọn tao cũng có thể từ từ giày vò mày đến chết!"
Ở phía sau bọn chúng, bóng ma Trịnh Phong lộ ra biểu cảm bất đắc dĩ.
Ôn Văn sờ cằm tự nói: "Quả nhiên không sai, theo phân thân gia tăng, không chỉ chỉ số thông minh suy giảm mà tâm tình cũng khó khống chế, vì thế mới bám riết lấy mình không tha..."
"Nhưng cái bóng ma này thì khác với đám này, có lẽ hắn chính là người đặc biệt!"
Sau khi nghĩ xong, Ôn Văn nhảy xuống tháp nước, dùng tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện phía sau bóng ma Trịnh Phong.
Trước lúc hắn kịp phản ứng, xiềng xích màu đen đã bắn ra, trực tiếp trói chặt hắn lại.
Ôn Văn suy đoán hắn chính là bản thể, muốn trực tiếp thu vào trong trạm thu nhận!
Thế nhưng làm Ôn Văn kinh ngạc là trạm thu nhận hoàn toàn không có chút hứng thú nào với người này.
Cho dù là con người bị cơ thể mẹ Tang Thất lây nhiễm thì trạm thu nhận cũng có chút kích động, thế mà đối với người này thì lại không có chút phản ứng nào cả.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất