Chương 211 - Bóng Ma Ác Ma
Hơi suy tư một chút, Ôn Văn liền hiểu được bóng ma Trịnh Phong này không phải một cá thể đơn độc, vì thế Ôn Văn không thể bắt hắn bỏ vào trạm thu nhận, cho dù muốn bắt thì cũng phải tập trung lại tất cả cá thể lại.
Lúc Ôn Văn sửng sốt, ba Trịnh Phong khác từ các hướng khác nhau tấn công tới.
Ôn Văn hừ nhẹ một tiếng, tay trái búng một cái, đôi cánh kim loại lóe sáng từ sau lưng anh xòe rộng ra, trực tiếp chém ngang Trịnh Phong ở hai bên.
Sau đó anh xoay người đạp vào mặt tên Trịnh Phong ở phía sau, âm thanh vang dội như tiếng gõ trống.
Đầu Trịnh Phong mang theo thân thể văng ra xa mười mét, rơi xuống đất, toàn bộ gương mặt lõm xuống, nếu là người bình thường thì khẳng định đã chết chắc rồi.
Nhưng Trịnh Phong không phải người bình thường, đầu của hắn tự động bong ra, sau đó trên cổ lại mọc ra một cái đầu mới.
Mà cái đầu nát toét kia lại biến thành một Trịnh Phong mới.
Thừa dịp khoảng thời gian ngắn Ôn Văn phản kích, bóng ma Trịnh Phong đã từ khe hở xiềng xích bỏ trốn, đứng ở xa xa bên ngoài quan sát.
"Aiz, phiền phức quá, phải cùng lúc đánh với bảy kẻ địch, à không là sáu, cái bóng ma kia làm mình có cảm giác không giống với đám này."
"Tên này thật sự có thể phân liệt vô hạn à... nếu vậy thì có chút khó đối phó, xem ra không thể chém nữa, mình không muốn nhìn thấy một trăm tên này."
Ôn Văn khổ sở nói với Trịnh Phong: "Mày biết không, bây giờ cứ nhìn thấy cái mặt mày thì tao lại muốn ói."
Lần này, sáu Trịnh Phong đã không còn trả lời nữa, giống như chó điên mà nhào về phía Ôn Văn, mà bóng ma Trịnh Phong thì trốn ra bóng tối ở phía xa.
"Chậc chậc, không phải bọn mày chia ra càng nhiều thì chỉ số thông minh lại càng thấp chứ, với kiểu tấn công này của bọn mày thì còn không bằng khỉ lông quăn đầu chó nhà tao."
Ôn Văn nhẹ nhàng nhảy lên, sau đó ở trên không trung chém một kiếm, chỉ là không phải chém Trịnh Phong, mà là tháp nước lớn ở phía sau.
Dòng nước lớn từ trên tháp trút xuống như thác, sau đó Ôn Văn giơ tay phải liên tiếp búng tay hai cái, mở khả năng đóng băng và điều khiển nước.
Năng lực khống chế của thủy quỷ không có cách nào khống chế lượng nước lớn như vậy, nhưng Ôn Văn chỉ cần dẫn dắt một chút để nước chảy tới bao phủ bốn tên Trịnh Phong.
Tiếp đó, khí lạnh màu trắng phun lên tới, đông cứng dòng nước xung quanh, sau khi nước chảy đi hết, chỉ còn lại bồn bức tượng băng sừng sững đứng đó.
"Sau khi bị đóng băng, hành động của bọn mày sẽ bị hạn chế đi?"
Tiếp đó, Ôn Văn nhìn sang Trịnh Phong khác, đầu tiên là thả xiềng xích ra khóa hắn lại, sau đó dịch ăn mòn phun tới.
Hiện giờ, năng lực ăn mòn của thực hủ yêu đã không quá tác dụng với Ôn Văn.
Dịch ăn mòn tuy rất mạnh, nhưng lực phun ra của nó thì còn không mạnh bằng tia nước tiểu của Ôn Văn.
Kẻ địch có thể dễ dàng né tránh.
Tên Trịnh Phong bình thường cuối cùng muốn nhân cơ hội đánh lén Ôn Văn nhưng Ôn Văn chỉ trừng mắt một cái, tấn công tinh thần phát ra làm tinh thần Trịnh Phong bị phá hủy, làm hắn trực tiếp ngã xuống đất.
Hiệu quả tốt đến thần kỳ, bình thường khi gặp kẻ địch, chiêu này chỉ làm bọn họ sững sờ vài giây mà thôi, mà Trịnh Phong thì trực tiếp bị giết chết.
"Xem ra sau khi phân liệt, đầu óc cũng bị chia đều ra, năng lực của hắn không phải tên là não tàn phân thân thuật chứ?"
Đợi chừng hai phút, không quản là Trịnh Phong bị đóng băng, bị ăn mòn, hay bị công kích tinh thần cũng không tiếp tục phân liệt nữa, điều này làm Ôn Văn thở dài một hơi.
Nhìn sang bóng ma Trịnh Phong cuối cùng nói: "Xem ra năng lực của mày cũng không phải khó giải, chỉ cần không thể phân tách cơ thể thì cũng không khó đối phó, tao còn tưởng mày là vô địch nữa chứ."
Ngoài dự liệu của Ôn Văn là, bóng ma Trịnh Phong chẳng những không tức giận mà còn thoải mái bật cười to.
"Thợ săn không quen biết, cám ơn mày đã khống chế bọn nó, bằng không thì tao cứ phải duy trì dáng vẻ ngu xuẩn đó." Bóng ma Trịnh Phong đặt tay trước ngực, khom người nói với Ôn Văn.
Ôn Văn nhíu mày, phát hiện sự tình có chút không đúng lắm, bóng ma Trịnh Phong này quả nhiên không đồng tâm với đám Trịnh Phong khác.
Bóng ma Trịnh Phong nhếch môi cười: "Mày vẫn không hiểu là xảy ra chuyện gì đúng không, thật ra tao không phải Trịnh Phong, chỉ là bị ép phải ở trong cơ thể này mà thôi."
Nói xong, trên trán hắn mọc ra hai cái sừng cong cong, phần xương cụt cũng mọc dài ra thành một cái đuôi linh hoạt, cả người biến thành một tên ác ma thường thấy trong các tác phầm phim ảnh truyền hình.
"Xem dáng vẻ của mày thì chắc hẳn không phải là người rồi." Ôn Văn chỉ bóng ma Trịnh Phong nói.
Bóng ma Trịnh Phong ưỡn ngực, kiêu ngạo nói: "Không sai, tao là ác ma bóng tối Bariel cao quý."
Ôn Văn híp mắt hỏi: "Thì ra là ác ma... tao còn tưởng đâu là sơn dương đen thành tinh, vậy sao mày lại biến thành một phần của Trịnh Phong?"
Anh cảm thấy khó hiểu với mọi thứ về Trịnh Phong, nếu tên tự xưng là ác ma bóng tối này có thể giải đáp một chút thì quá tốt, nếu không thể thì Ôn Văn cũng không thiệt gì.
Bariel ngồi dưới đất, sầu não nói: "Hai tháng trước, cái tên không hiểu gì cả này đã xông vào tầng sương mù xám, đụng phải tao đang thử tiến vào thế giới này."
"Vì thế tao thuận thế chui vào trong cơ thể nó, vốn tưởng chỉ là một nhân loại bình thường, không ngờ nó lại là người siêu năng."
"Vì giành quyền kiểm soát cơ thể mà tao và nó đã tiến hành chiến đấu ý thức kịch liệt, lúc tao sắp chiến thắng thì nó lại tách tao ra ngoài, tạo thành một cơ thể mới!"
"Nó có quyền khống chế tuyệt đối với cơ thể mình phân tách ra, vì thế tao chỉ có thể duy trì dáng vẻ này, đi theo bên cạnh nó nghe theo mệnh lệnh của nó, bây giờ là mày đã cứu tao, tao phải cám ơn mày thật tốt mới được."
"Có chút buồn cười là nó lại cho rằng dùng một thân thể thì có thể phong ấn được tao, kết quả tao chỉ châm ngòi một chút thôi thì nó đã tự tay giết chết vợ mình rồi, thậm chí còn phát nghiện với trò chơi này."
Nghe ác ma tự thuật một phen, Ôn Văn cũng có chút manh mối về chuyện của Trịnh Phong.
Ôn Văn rút kiếm ngắn, chỉ ác ma bóng tối nói: "Cám ơn mày đã luyên thuyên một phen, nói vậy thì đầu sỏ tội lỗi chính là mày, chỉ cần giải quyết mày rồi thì sự việc sẽ kết thúc đúng không?"
Ác ma bóng tối giơ một ngón tay lay động trước mặt một chút rồi nói: "Tao rất hiếm khi thấy người siêu năng có nhiều loại năng lực như mày, cho nên mới nói nhiều như vậy, nhưng mày cũng đừng quá ngạo mạn, mày không có cách nào giải quyết được tao."
"Có giải quyết được hay không, phải thử mới biết."
Ôn Văn nhướng mày, kiếm khí màu đỏ đen cuồn cuộn toát ra, một loạt ký hiệu trên lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng màu vàng sáng ngời.
Ác ma bóng tối lộ ra vẻ mặt kiêng kỵ, hắn có thể xuyên vào bóng tối nhưng không có nghĩa là hắn vô địch, cao lắm chỉ là có thể khiến hắn không dính phải những đòn công kích vật lý bình thường mà thôi.
Nhưng hắn cũng không quá lo lắng, bởi vì hắn không có ý định cứng đối cứng với Ôn Văn, đồng thời cũng có cách ngăn chặn Ôn Văn.
Cánh tay hắn quỷ dị biến thành một cây đao lớn rồi hóa thành bóng ma biến mất tại chỗ, lúc xuất hiện trở lại thì đứng bên cạnh bốn tên Trịnh Phong bị đóng băng.
Sau đó hắn vung tay trực tiếp đập bốn bức tượng băng vỡ thành vô số mảnh vụn, mảnh vụn gặp không khí thì bắt đầu phình to lên.
Ôn Văn nhìn mà tê rần da đầu, nhiều mảnh vụn như vậy, rốt cuộc sẽ có bao nhiêu Trịnh Phong đây chứ?