Chương 212 - Nhờ Viện Trợ
Sau khi cắt nhỏ thân thể Trịnh Phong, ác ma bóng tối cười gằn nói với Ôn Văn: "Thân thể nhân loại này có thể tiến hành phân liệt vô hạn, hiện giờ liệu mày còn bản lĩnh truy sát tao nữa không?"
"Nó phân chia ra càng nhiều thì tinh thần càng suy yếu, nếu trong vòng mười phân thân thì lý trí của hắn sẽ bị giảm xuống, nhưng nếu vượt quá con số mười thì sẽ hoàn toàn mất đi lý trí."
Tiếp đó hắn đá những mảnh băng vụn đang sinh trưởng văng ra khắp nơi.
"Hiện giờ hắn chia ra nhiều như vậy, ý thức đã không còn khả năng khôi phục trạng thái người bình thường, tao cũng mất đi trói buộc, tạm biệt nhé tên thợ săn không biết tên."
Nói xong, ác ma bóng tối hóa thân lẻn vào trong bóng tối, nghênh ngang rời đi.
Mà Ôn Văn cũng không đuổi theo, bởi vì uy hiếp lớn nhất bây giờ không phải con ác ma bóng tối kia, mà là đám Trịnh Phong ở khắp nơi.
Vô số Trịnh Phong xuất hiện trong khắp ngõ ngách nhà xưởng, giống như chiêu thức phân thân thuật của ninja hay thấy trong phim hoạt hình.
Nhưng đám Trịnh Phong này không hài hòa như những phân thân kia, mặt mũi chúng rất dữ tợn, miệng chảy nước bọt, trong mắt tràn đầy căm hận với Ôn Văn.
Rất nhiều Trịnh Phong thậm chí không thể duy trì dáng vẻ nhân loại, đủ loại bộ phận cơ thể dính liền lại một chỗ tạo thành hình dáng còn kinh khủng hơn cả quái vật.
Bọn chúng đã hoàn toàn không còn lý trí, không cần bị cắt nhỏ nữa, tự bản thân chúng cũng không ngừng tiến hành mọc thêm, mà Trịnh Phong mọc thêm sẽ không phải hình người hoàn chỉnh.
Trong đầu của đám Trịnh Phong này chỉ có một ý nghĩ có thể coi là hoàn chỉnh, đó chính là giết chết Ôn Văn.
Ôn Văn thở dài, hiện giờ anh thật sự không có biện pháp đối phó đám này, trừ phi là dùng tới sức mạnh ngục ti Tai Hại.
Nhưng chuyện anh tới đây xử lý chuyện này có quá nhiều người biết chuyện, nếu sử dụng sức mạnh ngục ti Tai Hại thì không thể nghi ngờ chính là nói cho người khác biết anh có liên quan tới 'Hắc Thập Tự'.
Vì thế Ôn Văn phun ra dịch ăn mòn ép lui vài tên Trịnh Phong sáp tới gần, một mình nhảy lên chỗ cao của nhà xưởng, gọi một cuộc điện thoại.
"Alo, đội trưởng Lâm, mau tới đây giúp đỡ một chút đi, tình huống hiện giờ một mình tôi không đối phó được, chú Cung vẫn chưa đi hả, gọi chú ấy qua đây luôn đi."
Sau khi báo địa chỉ và một ít tin tức cần thiết, Ôn Văn cúp máy rồi tiếp tục nhảy lên cao hơn.
Sau khi anh nhảy lên, một chuỗi con rết được tạo thành từ đầu và cánh tay của mười mấy tên Trịnh Phong đã nhào tới vị trí khi nãy, cắn xé một trận.
"Không nói tới chuyện có thể làm mình bị thương hay không, nếu thật sự bị đám này túm lấy, mình sẽ tởm chết mất."
Ôn Văn cười khổ nhảy tới trước người rết, giống như đá banh mà đá bay từng cái đầu một.
Hiện giờ Ôn Văn cần cố gắng kiểm soát tình hình, chờ đợi tiếp viện.
Năng lực của anh không thích hợp ứng phó với loại kẻ địch này, nhưng hiệp hội thì có những người khác am hiểu.
Đồng thời Ôn Văn còn cần phải cố gắng khống chế đám này ở trong một phạm vi nhất định, bằng không nếu để thứ có thể phân tách vô hạn này chạy ra khu dân cư thì sẽ tạo thành một trận tai họa mất.
"Nói tiếp thì nếu tiến hành phân loại rác rưởi thì Trịnh Phong là loại rác gì nhỉ?"
Cứ chờ như vậy một hồi, vô số tổ hợp Trịnh Phong còn kỳ quái hơn cả người rết đã hình thành, chúng giương nanh mùa vuốt bổ nhào về phía Ôn Văn.
Ôn Văn than khẽ một tiếng, nắm kiếm vọt thẳng vào trong đống Trịnh Phong.
Ánh sáng màu đen xoay chuyển, kiếm khí sắc bén ngang dọc, Ôn Văn trực tiếp xem đám Trịnh Phong này là đối tượng luyện kiếm, dùng bọn chúng để luyện tập kiếm pháp.
Dùng người để luyện kiếm và dùng không khí luyện kiếm mang tới hiệu quả hoàn toàn khác biệt, chỉ chém hơn mười phút thì Ôn Văn đã cảm nhận được kiếm pháp của mình có tiến triển.
Mà cũng trong vòng mười phút này, Ôn Văn đã chém ít nhất mấy trăm Trịnh Phong.
Đương nhiên không quản cậu chém thế nào, số lượng Trịnh Phong chỉ ngày càng nhiều hơn.
Rốt cuộc nương theo tiếng xe hơi vang dội, một đoàn xe hơi màu đen dừng lại ngoài nhà xưởng, hơn trăm nhân viên hỗ trợ bao vây đám Trịnh Phong lại.
Ngọn lửa nóng rực phun vào người đám Trịnh Phong, làm thân thể bọn họ cháy khét lẹt, nhịn không được rụt vào trong.
Để nhân viên hỗ trợ đối phó với đám Trịnh Phong này là hoàn toàn không có vấn đề, bởi vì phân liệt quá nhiều nên thực lực của mỗi Trịnh Phong đơn lẻ đã hạ thấp tới mức không bằng người bình thường, nhóm nhân viên hỗ trợ được huấn luyện nghiêm khắc hoàn toàn có khả năng đối phó bọn họ.
Ôn Văn không có cách nào chẳng qua là vì anh không có đòn sát thương phạm vi rộng mà thôi.
Không quản là dịch ăn mòn hay đóng băng, hay tinh thần công kích thì cao lắm chỉ có thể đối phó với mười tên Trịnh Phong, nhiều hơn nữa thì quái vật trong trạm thu nhận sẽ không chịu nổi.
Thấy nhóm thợ săn đã tới, Ôn Văn nhảy một phát tới trước mặt nhóm Lâm Triết Viễn.
Ở phía sau Ôn Văn, một con nhện lớn tạo thành từ các phần cơ thể Trịnh Phong gầm thét đuổi theo.
Chú Cung đưa tay đẩy nhẹ tới trước, cơ thể con nhện của Trịnh Phong bắt đầu tự bùng cháy, chỉ qua vài giây đã biến thành một đống than đen bốc khói nghi ngút.
Ôn Văn thở dài một hơi, dùng giọng điệu giành được cuộc sống mới nói: "Quả nhiên năng lực của mọi người thích hợp đối phó loại quái vật này, không quản tôi chém thế nào cũng chỉ làm chúng ngày càng nhiều hơn mà thôi."
Lâm Triết Viễn chỉ đám Trịnh Phong đang giương nanh múa vuốt: "Cậu rời khỏi buổi liên hoan sớm chính vì đối phó thứ này à?"
"Anh nói thế là oan uổng tôi, trước đó một vị khách cũ của tôi gọi điện tới nói cậu mình điên rồi, tôi chỉ muốn kiếm một khoản thu nhập thêm thôi, nào ngờ cuối cùng lại biến thành xử lý thứ này." Ôn Văn hùng hổ oán giận.
Lời này cũng không phải Ôn Văn nói dối, vốn anh đoán cao lắm là một con quái vật có thể biến hình mà thôi, không ngờ lại gặp trường hợp hiếm thấy như Trịnh Phong.
Sau khi đã chém quá nhiều Trịnh Phong, giờ Ôn Văn nhìn thấy người liền cảm thấy chán ghét.
"Nói chuyện sau đi, trước tiên giải quyết đám này đã."
Cung Bảo Đinh ở phía sau giang ra đôi cánh ngọn lửa bay lơ lừng trên không trung, điều khiển lửa tiêu diệt tất cả Trịnh Phong.
Quái vật mà Ôn Văn không có cách nào ứng phó, Cung Bảo Đinh lại có thể dễ dàng đốt rụi thành tro, này không phải thực lực hai người chênh lệch quá xa, mà là vì thuộc tính khắc chế quá nghiêm trọng.
Có điều cũng nhờ thế mà Cung Bảo Đinh chỉ cần nửa tiếng đồng hồ đã triệt để xử lý đám Trịnh Phong hình thù kỳ quái.
Cung Bảo Đinh đáp xuống đất, oán giận nói với Ôn Văn: "Ngày mai tôi đã phải tới nơi khác báo danh rồi, nửa đêm hôm nay vẫn còn gọi tôi tới trợ giúp, thân già này sắp bị các cậu ép khô rồi."
"He he, người giỏi thì khổ mà, chú giống như một con bò sữa cần cù vất vả vậy, phải ăn nhiều cỏ một chút mới cho ra sữa được."
Kế tiếp, Diêm Tu và nhân viên hỗ trợ ở lại kiểm tra xem còn lưu lại Trịnh Phong nào chưa xử lý sạch sẽ hay không, mà Ôn Văn thì lấy lý do quá mệt mỏi rời đi trước.
Trước tiên Ôn Văn tìm thấy Lý Đại Trang, kéo cậu nhóc từ trong thùng rác ra đặt trên nắp.
Sau đó anh đi tới một nơi không người, lấy ra một cái hộp gỗ nhỏ.
Mở hộp ra, chỉ thấy bên trong lại chứa một phần máu thịt của Trịnh Phong.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì đây là khối máu thịt cuối cùng của Trịnh Phong, nếu mặc kệ thì cuối cùng sẽ hóa thành một Trịnh Phong.
Ôn Văn dùng xiềng xích bao trùm rồi kéo vào trong trạm thu nhận.
Tiếp đó, anh cũng tiến vào trạm.