Chương 213 - Ác Ma Tụ Hội
Trịnh Phong là người siêu năng nhưng hắn vẫn bị nhốt trong phòng giam khu Tai Hại.
Biểu hiện của hắn đúng là còn giống quái vật hơn cả quái vật.
Nhìn Trịnh Phong nhúc nhích trong phòng giam rồi thành hình, Ôn Văn cảm thấy có chút ghê tởm.
Trịnh Phong hiện giờ đã không thể khôi phục ý thức của mình, chỉ là một cục thịt có hình dáng nhân loại mà thôi.
Sau khi trải qua chuyện Trịnh Phong, Ôn Văn sâu sắc cảm nhận được Hiệp Hội Thợ Săn rất cần tồn tại.
Nếu phần lớn người siêu năng lúc mới thức tỉnh không được Hiệp Hội Thợ Săn hướng dẫn thì rất có thể sẽ vô tình tiến vào tầng sương mù xám, dẫn tới tình huống không tốt.
Như vậy thì thế giới này cũng không biết sẽ biến thành bộ dáng gì nữa.
Trịnh Phong có thể nói là người siêu năng đáng buồn, nhưng Ôn Văn cũng không đồng tình.
Nếu có một ngày Ôn Văn không thể kiểm soát mà tùy ý tàn sát người lương thiện thì anh cũng không đáng được đồng tình.
Không quản là lý do gì, sai chính là sai.
Có điều Ôn Văn bắt Trịnh Phong không phải vì muốn sử dụng thể chất của hắn.
Thể chất khỉ đầu chó lông quăn đã làm Ôn Văn trở nên đủ đần độn rồi, sử dụng thể chất Trịnh Phong, Ôn Văn sợ mình sẽ trực tiếp biến thành não tàn mất.
Anh cũng không muốn một lúc nào đó mình xuất hiện với dáng vẻ một con rết người, nếu vậy thì Ôn Văn có lẽ sẽ tự sát mất.
Mục đích Ôn Văn đưa Trịnh Phong vào phòng giam là vì muốn mượn liên hệ của cơ thể Trịnh Phong, tìm kiếm con ác ma bóng tối kia!
Trong số quái vật thế giới trong, ác ma là loài bước vào thế giới hiện thực sớm nhất.
Chúng nó dựa vào đặc tính gian xảo của mình để để lại dấu ấn riêng của mình ở thế giới loài người, vì thế chúng là chủng loại quái vật khá nổi tiếng.
Phần lớn quái vật ác ma thường không có thực thể, nếu muốn đi lại trong thế giới loài người, chúng cần một cơ thể nhân loại, mà sự lựa chọn của ác ma bóng tối chính là cơ thể Trịnh Phong.
Hiện giờ ác ma bóng tối đã không còn bị Trịnh Phong kiềm chế, có thể nói là đã có được tự do.
Nhưng dù sao hắn vẫn đang sử dụng cơ thể Trịnh Phong, giữa hai người có một mối liên hệ nhất định.
Mà Ôn Văn thì muốn nương theo phần liên hệ này, dùng sức mạnh của ngục ti Tai Hại triệt để giết chết ác ma bóng tối!
Ác ma bóng tối đã nhìn thấy Ôn Văn sử dụng đôi cánh thép, cũng thấy xiềng xích của trạm thu nhận, đồng thời cũng biết Ôn Văn có nhiều loại năng lực.
Mặc dù có lẽ hắn cũng không rêu rao về những gì mình đã thấy, nhưng Ôn Văn cũng không thể bỏ qua.
Anh muốn trong khi nó vẫn chưa kịp phản ứng, giết ma diệt khẩu.
...
Ngoại ô thành phố Phù Dung Hà, trong một khu biệt tự chim hót hoa nở.
Khu biệt thự này do tỷ phú Trương Khả Vi đứng tên, lúc còn trẻ thỉnh thoảng ông sẽ tới đây ở một đoạn thời gian, mà hiện giờ thì cơ bản đều là ở viện dưỡng lão.
Ác ma bóng tối Bariel đã khôi phục thành dáng vẻ Trịnh Phong nghênh ngang đi tới cửa biệt thự, tỏa ra chút hơi thở của mình.
Chỉ một chốc sau đó, cửa biệt thự mở ra, một người hầu dẫn hắn tiến vào trong.
Trong đại sảnh biệt thự có vài người mặc vest màu trắng, có người đang đánh bi a, có người đang uống rượu, thoạt nhìn rất thoải mái.
"Baril, đáng lí ra ông phải tới từ sớm rồi chứ, sao bây giờ mới tới?"
Một người phụ nữ yểu điệu quyến rũ đi tới bên cạnh Bariel, đưa cho hắn một bộ vest trắng tinh.
"He he, xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn."
Bariel cười he he, cũng không né tránh những người khác, trực tiếp bắt đầu thay quần áo.
Người phụ nữ kia dán sát người Bariel, ngón tay vuốt nhẹ phần lưng, đồng thời áp sát bên tai hắn phà hơi nói: "Xảy ra chuyện ngoài ý muốn sao không tìm tôi giúp."
Bariel đẩy người phụ nữ kia ra nói: "Tìm cô? Tôi còn muốn sống lâu thêm một chút."
Ánh mắt người phụ nữ trở nên đen kịt, căm tức nói: "Bariel, ông có ý gì đây?"
"Đánh đê, đánh nhau đê."
Một đứa nhóc mặc vest trắng ngồi trên bàn, vỗ tay nói với hai người.
"Yên lặng."
Ngồi ở ngoài rìa đại sảnh, một người đàn ông không thấy rõ mặt, trước mặt là một con chuột bị hỏng, lời vừa nãy là do hắn nói.
Mặc dù âm thanh không lớn nhưng tất cả những người mặc vest trắng đều lập tức an tĩnh.
Trong đại sảnh này, tất cả những người mặc vest trắng đều là ác ma.
Mà người đàn ông này chính là kẻ có đẳng cấp cao nhất trong đám ác ma ở đây, hắn là ác ma vô diện Krui.
Bariel khom người nói: "Krui đại nhân, ngài gọi bọn tôi tới thế giới này rốt cuộc là vì cái gì?"
"Nhiệm vụ của bọn mày chính là mê hoặc nhân loại, hoàn thành tâm nguyện của bọn chúng, ký khế ước với chúng, sau khi chết thì linh hồn chúng sẽ thuộc về chủ nhân của chúng ta."
"Linh hồn của người bình thường..." Bariel nhíu mày: "Đối với bệ hạ, linh hồn nhỏ yếu của nhân loại không có ý nghĩa gì đi, hơn nữa nếu muốn linh hồn cứ trực tiếp giết chúng không phải tốt hơn sao?"
"Mày không có tư cách nghi ngờ bệ hạ." Krui liếc nhìn Bariel, làm Bariel lạnh run, không dám nói nữa.
"Đó là yêu cầu của bệ hạ, mày chỉ cần hoàn thành là được, đừng dò xét chuyện thừa thãi."
Đột nhiên, sắc mặt Krui biến đổi. kịch liệt.
Hắn cảm giác được có thứ gì đó đang tới, nó giống như cảm giác ở tầng đỉnh Coway Bulding lần trước.
Nhưng tầng đỉnh Coway Building chỉ là một hơi thở, mà lần này thì không nhất định là thứ gì.
"Trốn!" Hắn chỉ kịp nói một tiếng rồi bắt đầu liều mạng chạy như điên ra ngoài.
Đám ác ma còn lại cũng hành động cực nhanh, lập tức bắt đầu chạy trốn.
Bariel cũng muốn trốn, nhưng hắn phát hiện chính mình không thể động đậy.
Tiếp đó ánh sáng màu đen từ cơ thể hắn bùng nổ, cắn nuốt tất cả mọi thứ ở xung quanh, hai tên ác ma không kịp trốn trực tiếp bị ánh sáng màu đen kia cắn nuốt, cơ thể bị hủy hoại thành cặn, chết tới không thể chết thêm nữa.
Một cây thập tự màu đen khổng lồ hình thành trên không trung khu biệt thự, tỏa ra uy áp kinh người.
Không quản là hắc thập tự hay uy áp, chỉ cần là người siêu năng thì sẽ cảm nhận được, mà người bình thường nếu không trực tiếp chạm vào năng lượng đó thì căn bản sẽ không cảm nhận được.
"Chết tiệt! Mày là ai? Bọn tao đã trốn đi rồi, sao mày vẫn còn muốn tấn công bọn tao chứ?" Krui trừng to con ngươi đỏ lòm, nhìn lên bầu trời, tức giận gầm rú.
Lần trước chúng trốn ở tầng đỉnh của Coway Building, kết quả hơi thở cấp Tai Biến đột nhiên ập tới làm chúng vội vàng trốn khỏi cao ốc, đồng thời ngừng hoạt động một khoảng thời gian.
Hiện giờ chúng đã chạy tới khu biệt thự nông thôn này mà vẫn tiếp tục bị tấn công.
Thực rõ ràng, sự tồn tại không biết tên kia đang nhắm vào bọn chúng.
"Cho dù ngài là cường giả như lãnh chúa vực sâu thì cũng không thể sỉ nhục chúng tôi như vậy, ít nhất ngài cũng phải báo cho chúng tôi biết, chúng tôi rốt cuộc đã làm gì chọc tới ngài chứ?"
Krui gầm to nửa ngày nhưng không hề nhận được lời đáp lại.
Sắc mặt hắn âm trầm, nói với đám ác ma còn lại: "Chúng ta đi thôi, không thể ở lại thành phố này nữa, cứ như vậy, nói không chừng chúng ta sẽ bị giết hết ở đây mất."
"Nhưng mà Krui đại nhân, vẫn còn giao dịch chưa..."
"Từ bỏ giao dịch đó đi!"