Chương 214 - Kiểm Tra Quái Vật
Trong trạm thu nhận, Ôn Văn không hề hay biết mình đã làm một tổ chức ác ma di chuyển lần thứ hai, anh sờ cằm gật đầu.
"Ầy, tên đó chắc đã bị giết chết rồi, dù sao thì thực lực của hắn cũng không mạnh."
Giải quyết xong một mối họa về sau, tâm tình Ôn Văn khá tốt.
Vì thế anh đi ra ngoài mua mấy bộ bài thi tư tưởng đạo đức cấp ba phát cho đám quái vật, tiến hành kiểm tra chúng.
Người có thành tích tốt nhất sẽ nhận được phần thưởng từ Ôn Văn.
Nhưng mặc dù vậy thì tiếng oán than, chửi bới Ôn Văn vẫn không ngừng vang vọng trong phòng giam.
Thỏ yêu nhìn mớ chữ chi chít trên đề thi, oa một tiếng bật khóc: "Oa, thỏ thỏ đáng yêu như thế, sao lại bắt nạt thỏ thỏ."
Đúng vậy, cô ta không biết một chữ nào cả.
Nhưng cô ta muốn có phần thưởng, muốn được ăn thịt, mấy ngày nay vẫn luôn ăn chay, miệng nhạt như nước ốc rồi.
Phản ứng của đám quái vật khác cũng khá đặc sắc, có tên thì thử gian lận, có tên ăn luôn bài thi, có tên uốn éo làm dáng, ý đồ muốn hối lộ người chấm thi.
Có điều, tất cả phản ứng của chúng đều không hữu dụng.
Ôn Văn là một vị giám khảo rất chính trực, sau một tiếng đồng hồ, Ôn Văn thu bài thi, lần lượt phán thành tích.
"Bọn mày là đám kém nhất mà tao từng dẫn dắt đấy!"
Chỉ cần mười phút, Ôn Văn đã thống kê xong thành tích của đám quái vật.
Hủy bài thi, thưởng một roi; không nghiêm túc trả lời, thưởng một roi; roi này là do sức mạnh ngục ti Tai Hại ngưng tụ tạo thành, đảm bảo có thể khiến đám quái vật này cảm nhận được đau đớn chân thực.
Về phần đám quái vật xem không hiểu bài thi, Ôn Văn không tiện đánh lắm.
Người làm bài thi nghiêm túc nhất là Từ Hải, nhưng suy nghĩ của hắn lại quá kỳ lạ, có một đề thi hỏi là, nếu bắt gặp một người rơi xuống sông thì bạn sẽ làm gì.
Từ Hải trả lời là, chờ người đó chìm xuống ngất xỉu rồi sẽ vớt lên, mang đi chế tạo con rối...
Có điều để khen thưởng cho thái độ làm bài nghiêm túc của Từ Hải, Ôn Văn quyết định phần thưởng của hắn là một bữa ăn ngon.
Người có thành tích tốt nhất là Đào Thanh Thanh, dù sao cô cũng từng là nhân loại, làm loại bài thi tư tưởng đạo đức cấp ba này đương nhiên là dễ như trở bàn tay.
Ôn Văn đi tới trước phòng giam Đào Thanh Thanh, vui mừng nói: "Thành tích của cô là tốt nhất, tôi quyết định sẽ khen thưởng cho cô."
Ánh mắt Đào Thanh Thanh sáng rực: "Tôi muốn uống máu, là máu tươi của thiếu nữ thuần khiết dưới mười tám tuổi..."
Ôn Văn gật đầu, sau đó nói: "Tôi quyết định phần thưởng của cô là năm bộ quần áo Cos, tôi đã chọn lựa rất lâu, rất đáng yêu."
Đào Thanh Thanh: "...ông đúng là tên biến thái, cái này căn bản không phải phần thưởng hiểu không?"
Đang trêu đùa Đào Thanh Thanh thì Ôn Văn đột nhiên chấn động, liếc nhìn sang phòng giam phía bên cạnh.
Chỉ thấy phòng giam thứ sáu trong khu Tai Hại xuất hiện một con quái vật mới, có lẽ là Cung Bảo Đinh bắt.
Con quái vật này có gương mặt giống như linh cẩu, cơ thể nhân loại màu xanh và đôi mắt đục ngầu màu da cam.
Trên người nó tỏa ra hơi thở thối nát, còn có mùi tanh tưởi thoang thoảng.
Nó là một con quỷ ăn xác!
Cung Bảo Đinh đã theo dõi con quái vật này nhiều này, trước khi đi rốt cuộc cũng bắt được nó.
Ôn Văn tò mò nhìn con quỷ ăn xác này, anh lôi ra một cái ná cao su bắn những viên đá nhỏ vào người nó, làm con quái vật này nổi trận lôi đình mà không có cách nào với Ôn Văn.
"Quỷ ăn xác.... chậc, thứ này thật sự dựa vào ăn xác nhân loại mà sống sao, không dễ nuôi nha."
Kế tiếp, dựa theo lệ cũ, Ôn Văn tiến thành thử nghiệm thể chất của quỷ ăn xác.
Năng lực chiến đấu của con quỷ ăn xác này rất mạnh, thậm chí nếu so với vampire cấp Tai Hại còn mạnh hơn rất nhiều, bằng không Cung Bảo Đinh cũng không phí nhiều sức như vậy mới bắt được nó.
Nhưng đây không phải quái vật mà Ôn Văn tự tay bắt nên Ôn Văn chỉ có thể sử dụng một nửa thực lực mà thôi, xét tổng thể thì vẫn không thực dụng bằng thể chất vampire.
Nếu muốn trở nên mạnh hơn nữa, Ôn Văn chủ yếu vẫn phải dựa vào chính mình, quái vật mà người khác bắt phần lớn đều không hữu dụng, chỉ có thể dùng để gia tăng số lượng.
Ôn Văn hơi ngẩng đầu nhìn trần nhà trạm thu nhận, thở dài một tiếng.
"Lúc nào mới thăng cấp xong đây, mình đã chờ không kịp muốn thử sức mạnh của Nhan Bích Thanh lắm rồi, còn kéo dài nữa nếu bị đói chết thì phải làm sao."
...
Ba ngày sau, Ôn Văn nhận được một cuộc điện thoại, là Triệu Kim Võ gọi tới, hắn đã bán hết số đồ cổ kia.
Bởi vì không đi con đường chính quy, tổng cộng chỉ bán được hơn bốn triệu, giá trị mất hơn phân nửa.
Nhưng đối với Ôn Văn thì đây có thể coi là một khoản tiền lớn, đủ để trạm thu nhận vận hành bình thường một khoảng thời gian dài.
Ôn Văn muốn tiền mặt, vì thế bọn họ đã hẹn sẽ tiến hành giao dịch ở quán cafe đã gặp trước đó.
Ôn Văn đang nhàn nhã nhấp nháp cà phê thì chợt nhíu mày lại, anh lại nghe thấy tiếng cãi vã.
Ôn Văn thở dài một tiếng, sao mỗi lần tới đây uống cà phê đều có người phá hỏng bầu không khí thế nhỉ.
Lần gây gổ này liệu có phải cũng so tên trẻ tuổi mặc vest trắng ảnh hưởng hay không?
Trương Phàm nắm tay Liêu Gia Lộ, đau khổ cầu xin: "Lộ Lộ, em không thể đối xử với anh như vậy, chúng ta đã đính hôn rồi."
"Trương Phàm, tôi cảnh cáo anh, anh đừng có quấn quít lấy tôi nữa, bằng không tôi sẽ báo cảnh sát đấy." Liêu Gia Lộ hất tay Trương Phàm, vẻ mặt lạnh lùng nhìn đối phương nói.
Trương Phàm có chút tan vỡ: "Lộ Lộ, lời thề non hẹn biển hai hôm trước, em đã quên hết rồi sao, chúng ta cùng nhau trải qua nhiều như vậy..."
Liêu Gia Lộ ghét bỏ nhìn Trương Phàm, giống như đang nhìn một đống vật bẩn: "Ai biết anh bỏ bùa mê thuốc lý gì cho tôi, mấy hôm trước nhất định là tôi bị ngu rồi mới mơ mơ hồ hồ đính hôn với ai, trong chuyện này có quỷ hay không tự mình anh biết, tôi thật không ngờ anh lại là người như vậy."
Nói xong, cô ta trực tiếp bỏ đi, Trương Phàm quỳ dưới đất lẩm bẩm.
"Mày đã đáp ứng, đã đáp ứng sẽ giúp tao có được cô ấy, khế ước cũng ký rồi, sao mày lại đột nhiên biến mất chứ..."
Nhưng Trương Phàm không biết, có người đã nghe thấy những lời thì thầm rất nhỏ của hắn.
"Chậc, chỉ mới mấy ngày mà hai bọn họ đã phát triển tới mức đính hôn rồi sao, rõ ràng mình đã gọi người nhìn chằm chằm bọn họ rồi mà..."
"Khế ước cũng đã ký, xem ra cuối cùng hắn cũng không chống lại được mê hoặc, phương pháp của tên đó rất bí mật, nếu không phải hắn đột nhiên biến mất thì hai người này không biết đã phát triển thành thế nào rồi."
Ôn Văn lắc đầu, có chút thương hại nhìn Trương Phàm.
Anh dự định chốc nữa lấy tiền xong sẽ báo tình huống của Trương Phàm với Lâm Triết Viễn.
Hành vi người bình thường ký khế ước với sự tồn tại không biết là gì này ít nhất cũng nên bị Hiệp Hội Thợ Săn quan sát một khoảng thời gian ngắn.
Mà khoảng thời gian này Hiệp Hội Thợ Săn có làm gì hắn hay không, Ôn Văn không biết.
Hiện giờ, Trương Phàm đang chán nản còn không biết tình cảnh mà mình sắp gặp phải.
...
Đợi tầm vài phút, Triệu Kim Võ dẫn theo vài người tới, còn xách theo vài cái vali.
Hơn bốn triệu tiền mặt, một cái vali bình thường không chứa nổi.
Ôn Văn vừa uống cà phê vừa bình tĩnh nhìn số vali kia, kỳ thật trong lòng khá kích động.
Thật tội nghiệp cho anh làm thám tử một thời gian dài như vậy mà tiền kiếm được còn không bỏ đầy được một cái vali này.