Chương 215 - Thế Giới Người Siêu Năng
Đuổi Triệu Kim Võ đi, Ôn Văn mang theo số vali đựng tiền kia lên xe của mình.
Tuy anh không phải người ham tiền như mạng nhưng lần đầu tiên có được nhiều tiền như vậy nên vẫn khá kích động.
Có điều chỉ kích động vài phút đồng hồ thì anh đã bình tĩnh lại.
Đối với Ôn Văn mà nói, nếu chỉ muốn tiền, có trạm thu nhận làm chỗ dựa thì cho dù muốn trở thành tỷ phú như Trương Khả Vi cũng không phải không có khả năng.
Nhưng đó không phải điều anh mong muốn.
Những số tiền này chỉ là hòn đá kê chân giúp anh hoàn thành mục tiêu mà thôi, xét giá trị thì còn không bằng một vật thu nhận bình thường, không có gì đáng coi trọng.
"Có điều... nếu đưa hết số tiền này cho Phùng Duệ Tinh thì liệu có không ổn hay không?"
"Với tư cách là người sở hữu quyền hạn tối cao của trạm thu nhận, bình thường mình cũng không thể quá keo kiệt, cần có một chút tiền để hoạt động.
Ừm, cuối cùng Ôn Văn đã xén bớt năm trăm ngàn từ số tiền kia.
Sau khi tiền đã vào tay, Ôn Văn quay trở về trạm thu nhận, gửi tin cho Phùng Duệ Tinh, bảo hắn nhanh chóng vào trạm thu nhận một chút, có nhiệm vụ cần giao.
...
Lúc này, trong nhà hàng xa hoa, Phùng Duệ Tinh đang cùng một nhà cung cấp lớn của mình ăn tối.
Anh gia nhập Trạm Thu Nhận Tai Ách đã được vài ngày, mấy ngày nay anh chưa vào trạm lần nào.
Thẳng thắn mà nói, anh có hơi sợ với nơi đó, dù sao cũng là bị đe dọa mà gia nhập.
Nếu Ôn Văn không chủ động tìm, Phùng Duệ Tinh cũng sẽ không chủ động đi tìm Ôn Văn.
Phùng Duệ Tinh không hề quen thuộc với nơi đó, cho dù bị người ta bắt nạt thì cũng không có ai ra mặt giúp anh.
Làm người siêu năng ở đó, nào có thoải mái được như vây giờ.
Ở trên thương trường, anh có thể thoải mái khống chế toàn bộ, mà ở trước mặt Ôn Văn thì anh chỉ là một tên đàn em.
Đột nhiên, Phùng Duệ Tinh rùng mình.
Một hơi thở đầy uy nghiêm xuất hiện trong đầu Phùng Duệ Tinh, kèm theo hơi thở này là một tin tức.
Là Ôn Văn đang hối thúc Phùng Duệ Tinh tiến vào Trạm Thu Nhận Tai Ách.
Sau khi nhận được thông báo, tuy trước mặt toàn là sơn hào hải vị nhưng Phùng Duệ Tinh vẫn cảm thấy nhạt nhẽo như nước ốc, có cảm giác khẩn trương khó hiểu.
Cảm giác giống như khi giáo viên chuẩn bị kiểm tra bài tập mà bạn chưa làm bài vậy.
Phùng Duệ Tinh vội vàng kết thúc cuộc trao đổi với nhà cung cấp này, tới một căn phòng không người, tìm một cục phấn viết bảng, xốc thảm lên rồi bắt đầu vẽ đồ án kỳ quái.
Lần đầu tiên dùng cơ thể tiến vào trạm thu nhận cần trải qua nghi thức đặc biệt.
Những lần sau đó thì chỉ cần có huy hiệu và xiềng xích của nhân viên thu nhận thì có thể tiến vào bất cứ khi nào.
Ôm tâm tình thấp thỏm, Phùng Duệ Tinh rốt cuộc bước chân vào trạm thu nhận, vị trí là khu đầu mối khu Tai Họa.
"Nơi này trông khá cổ xưa nhưng tựa hồ khoa học kỹ thuật còn hiện đại tiên tiến hơn bên ngoài rất nhiều."
Tỷ như người đàn ông mặc vest được tạo thành từ những viên bi kim loại màu bạc đang chào hỏi Phùng Duệ Tinh, đây tuyệt đối không phải sản phẩm của khoa học kỹ thuật hiện giờ.
Phùng Duệ Tinh hít sâu một hơi, sải bước đi ra ngoài.
Anh biết, bắt đầu từ lúc này, anh đã không còn là một người siêu năng lạc đàn nữa rồi.
"Đây, chính là thế giới người siêu năng!"
Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên quản lý kim loại mặc vest, Phùng Duệ Tinh lấy được trang bị của mình trong khu Tai Họa.
Những trang bị này mặc dù trông khá tầm thường nhưng Phùng Duệ Tinh biết, những thứ này cho dù có tiền cũng không mua được.
Có điều, toàn bộ quá trình, Phùng Duệ Tinh không hề gặp người nào khác, xem ra thành viên của tổ chức này không nhiều.
Đi một hồi thì có một con bướm màu đen lớn cỡ bàn tay không biết từ đâu bay tới, vòng quanh người Phùng Duệ Tinh vài vòng.
Nếu nhìn kỹ thì có thể phát hiện con bướm này thật ra được tạo thành từ năng lượng màu đen.
Phùng Duệ Tinh liền hiểu là con bướm này muốn dẫn mình tới nơi nào đó, vì thế anh liền đi theo nó.
Đầu tiên, con bướm dẫn anh tới khu nghĩa trang của nhân viên thu nhận, mộ bia ở nơi này có sức mạnh kỳ diệu.
Để nhân viên thu nhận mới đắm chìm trong không khí này có trợ giúp cho việc hòa nhập vào trạm.
Ngay cả người không thích dính vào chuyện không liên quan tới mình, sau khi rời khỏi khu nghĩa trang cũng có cảm xúc bùi ngùi sâu đậm.
Tiếp đó, con bướm này dẫn Phùng Duệ Tinh đi tới một khu nhà giam thật lớn, hai dãy phòng giam ở hai bên trống rỗng, không có gì.
Đi đi một hồi thì một nàng mỹ nữ tóc đen đang cầm khăn cẩn thận lau chùi phòng giam hấp dẫn sự chú ý của Phùng Duệ Tinh.
Cô gái trẻ này có khí chất mà anh không thấy được trên người những người phụ nữ khác, thế mà người này lại ở đây làm công việc lau dọn.
Này đúng là phung phí của trời mà!
Được rồi, chính vì cô gái này là con rối nên mới có khí chất không giống với phụ nữ bình thường...
Tiếp đó, Phùng Duệ Tinh nhìn thấy đủ loại quái vật bị giam giữ ở khu Tai Họa, nhìn đám quái vật dữ tợn kỳ quái này, anh có chút tự ti mặc cảm.
Anh chỉ là một con gà bệnh ngay cả vampire cũng không đối phó nổi...
Ở bên ngoài một phòng giam trông cực kỳ lộng lẫy là một ngục tốt đeo mặt nạ, con bướm biến mất ở bên ngoài cửa phòng giam này, biểu lộ rõ Phùng Duệ Tinh đã tới nơi.
Đây cũng là một căn phòng giam nhưng thoạt nhìn không giống với những phòng giam khác.
Phong cách bố trí ở bên trong rất kỳ quái, mặc dù không có vàng bạc gì nhưng lại có một hương vị khác.
Người mặc đồ đen đã mời Phùng Duệ Tinh vào trạm thu nhận đang ngồi trước bàn, đưa tay về phía anh.
Phùng Duệ Tinh theo bản năng chỉnh lại quần áo một chút, sau đó có chút thấp thỏm ngồi xuống đối diện người áo đen nọ.
Người này đương nhiên chính là Ôn Văn, anh lấy ra một cái vốc giữ ấm có tai mèo, rót một ly rượu có màu đỏ sậm đặt trước mặt Phùng Duệ Tinh.
"Ở đây khá đơn sơ, chỉ có thứ này để chiêu đãi anh thôi."
Phùng Duệ Tinh uống một ngụm, chép chép miệng, sau đó có chút kinh ngạc nhìn Ôn Văn.
Rượu vừa vào cổ, Phùng Duệ Tinh thật sự kinh ngạc.
Anh nhận ra mùi vị của rượu này, nó giống như loại rượu mà anh vừa chiêu đãi khách khi nãy, là một chai rượu có giá trị sáu con số!
Có thể lấy ra rượu như vậy nhưng sao lại chứa trong một cái cốc đơn sơ như vậy chứ, người này không thiếu tiền mới đúng.
Vậy mục đích người này chiêu mộ anh là gì?
Thật ra Phùng Duệ Tinh không biết, Ôn Văn nhìn anh uống rượu mà còn thèm thuồng.
Bởi vì đây chính là loại rượu đắt đỏ nhất trong ly trăm vị.
Nếu Ôn Văn muốn, anh thậm chí có thể xem nó như nước mà uống.
Chỉ là anh biết cái ly này có thể rót ra thứ gì, mặc dù biết rượu này không hề trộn lẫn bất kỳ tạp chất nào, anh cũng không có cách nào uống nó.
Rất nhiều thứ, khi bạn không biết nó từ đâu mà có thì có thể tùy ý ăn, chẳng hạn như những thức ăn chế biến sẵn, chẳng hạn như rượu, chẳng hạn như chân gà rút xương.
Nhưng khi bạn tận mắt nhìn thấy khu bếp chế biến bẩn thỉu, hoặc thấy người nấu bếp nhấm nuốt nó rồi phun ra...
Thì bạn không thể nào ăn nổi.
Chờ Phùng Duệ Tinh đặt ly rượu xuống, Ôn Văn trầm giọng nói: "Từ khi trở thành nhân viên trạm thu nhận đến giờ, anh chưa từng vào trạm lần nào, như vậy là không tốt đâu, anh nên tích cực một chút."
"Anh đã tới khu nghĩa trang rồi, vì thế anh nên biết, Trạm Thu Nhận Tai Ách không phải tổ chức khủng bố, tôi hi vọng anh có thể thật lòng cống hiến sức mình cho trạm thu nhận."