Chương 216 - SRS Cơ Kim Hội
Phùng Duệ Tinh vừa cười gượng vừa oán thầm.
"Nói nhiều như vậy, còn không phải vì đe dọa mới có thể mời mình vào đây à, nhìn ông dọa người như thế, tôi mới không tin ông là người lương thiện."
Đương nhiên, lời này Phùng Duệ Tinh không dám nói ra khỏi miệng.
Ôn Văn lấy ra một con dao găm, đưa qua cho Phùng Duệ Tinh.
"Sau này trạm thu nhận còn rất nhiều chuyện cần anh cống hiến, con dao găm này có thể tổn thương vật siêu tự nhiên, coi như là quà gặp mặt của tôi."
Phùng Duệ Tinh cầm con dao găm khắc ký hiệu, vừa cầm trong tay đã cảm nhận được khác biệt, con dao này tuyệt đối không phải vũ khí bình thường.
Trên thân dao khắc đầy hoa văn trông giống như chòm sao, đây là lần đầu tiên Phùng Duệ Tinh nhìn thấy hoa văn kỳ quái như vậy được khắc trên kim loại.
Không hề nghi ngờ, con dao này khẳng định có giá trị không nhỏ!
Ừm...
Tuy lớp bên ngoài của con dao này phủ một tầng kim loại phế liệu nhưng nó thật sự là đồ tốt.
Dù sao thì nó cũng được sức mạnh cấp Tai Biến tôi luyện tạo thành...
Ôn Văn hơi ngửa người ra sau nói: "Bình thường nhiệm vụ chủ yếu của nhân viên thu nhận chính là cố gắng giải quyết những chuyện siêu tự nhiên có tính uy hiếp, anh làm được không?"
Phùng Duệ Tinh cười khổ, anh đây ngay cả một con vampire cũng không đánh lại, có thể giải quyết được thứ gì chứ.
"Nếu tôi không muốn chiến đấu, tôi có thể làm việc gì?"
Ôn Văn hơi nhếch môi, anh chính là chờ câu này: "Vậy anh cần phải bù đắp vào phương diện khác, tôi cần anh duy trì chi tiêu thường ngày của hội."
"Rốt cuộc chính là thế."
Phùng Duệ Tinh nhướng mày, anh biết, sở dĩ người này gần như đe dọa cũng muốn anh gia nhập trạm thu nhận chính vì anh có tiền mà thôi.
"Anh yên tâm, tôi sẽ không chiếm tiện nghi của anh, điều tôi muốn anh làm, chỉ là công việc mà thôi."
Ôn Văn búng tay một cái, một đống lớn đồ đạc nháy mắt xuất hiện ở phía sau lưng.
Đó là một đống lớn tiền mặt và đủ loại đồ cổ.
Anh nói với Phùng Duệ Tinh: "Những thứ này anh có thể mang đi toàn bộ, tôi hi vọng anh có thể dùng số tiền này để kinh doanh một sản nghiệp, sản nghiệp hoàn toàn do anh quản lý, đồng thời anh có thể lấy 30% cổ phần công ty, nhưng phần tiền lời còn lại thì phải dùng hết vào trạm thu nhận."
Phùng Duệ Tinh gật đầu, rốt cuộc cũng đáp ứng, dù sao thì điều kiện mà Ôn Văn đưa ra thật sự vượt xa dự đoán của anh.
Ít ra thì cũng không phải nghiền ép một bên, nó làm Phùng Duệ Tinh có thêm chút ấn tượng tốt với trạm thu nhận.
"Cố gắng kinh doanh sản nghiệp này đi, không thiếu chỗ tốt cho anh đâu, đến cuối cùng anh sẽ phát hiện thứ mà mình có được sẽ vượt xa những gì mà mình bỏ ra."
Sau khi hai người bàn bạc phương án cụ thể, Phùng Duệ Tinh hỏi Ôn Văn: "Sản nghiệp này, ngài muốn đặt tên là gì?"
Ôn Văn ngẩng đầu, thoáng suy tư một chút rồi trả lời: "Gọi là--- SRS Cơ Kim Hội đi."
Phùng Duệ Tinh ghi chú tất cả yêu cầu của Ôn Văn, chuẩn bị rời đi, lúc đi tới cửa thì quay đầu lại hỏi: "Tôi sẽ hoàn thành yêu cầu của ngài, nhưng tôi muốn hỏi một chút, nếu như tôi gặp phiền phức, trạm thu nhận có thể cung cấp sự che chở cho tôi không?"
"Đương nhiên là có thể."
Ôn Văn mỉm cười, sau đó đột ngột bộc phát khí thế trên người mình.
Tóc gáy Phùng Duệ Tinh nháy mắt dựng đứng, anh có thể cảm nhận được đang ngồi ở nơi đó không phải một con người, mà là một pho tượng Thần Ma màu đen!
Thu lại khí thế, Ôn Văn chậm rãi nói: "Bỏ mớ tạp niệm trong lòng đi, tôi và trạm thu nhận mạnh hơn anh tưởng tượng nhiều đấy."
Phùng Duệ Tinh cung kính rời đi, sau lưng đầy mồ hôi lạnh.
Anh hiểu được khí thế đột nhiên bùng nổ khi nãy, ngoại trừ làm anh an tâm thì còn có ý cảnh cáo.
Có điều, tuy bị sức mạnh kia dọa tới run sợ nhưng Phùng Duệ Tinh cũng cảm thấy an tâm hơn rất nhiều.
"Ít ra thì sau này mình cũng có người chống lưng rồi."
Tiếp đó, Phùng Duệ Tinh tới tới lui lui trạm thu nhận để vận chuyển số tiền mặt và đồ cổ kia ra ngoài.
Khác với Triệu Kim Võ, Phùng Duệ Tinh có đủ năng lực để bán số đồ cổ này với giá bình thường, thậm chí chính bản thân anh còn tự chi tiền mua lại hai món mình nhìn trúng.
Anh không có suy nghĩ cắt xén tiền của trạm thu nhận, thứ nhất là quy mô của 'SRS Cơ Kim Hội' hiện giờ không đáng để làm anh động tâm.
Thứ hai, trạm thu nhận làm anh có cảm giác không tệ lắm, vì thế anh muốn hảo hảo kinh doanh sản nghiệp này.
Phùng Duệ Tinh có năng lực 'Tài Nguyên Cuồn Cuộn' thì đã định sẵn anh sẽ không thiếu tiền, vì thế cái mà anh cần không phải tiền mà là cảm giác an toàn của một người siêu năng.
Trước đó Ôn Văn biểu lộ sức mạnh đủ làm anh có được cảm giác an toàn mà mình muốn.
...
"Để Phùng Duệ Tinh quản lý túi tiền của trạm thu nhận đúng là một ý kiến thiên tài."
Có thể xem là một boss lớn nhưng không có chân chó, Ôn Văn chỉ có thể tự khen mình để tìm kiếm niềm vui.
"Trong rất nhiều quyển tiểu thuyết, nhân vật chính vừa có tiền là sẽ an tâm giao tiền cho đám anh em kinh doanh, này không phải quá vớ vẫn à, bộ là anh em thì đều là thiên tài tài chính chắc?"
Mỗi người đều có chuyên môn của riêng mình, để người bình thường quản lý một khoản tiền tài lớn như vậy, không lỗ tới ngay cả quần lót cũng không có mà mặc thì đã coi như may mắn lắm rồi.
Tự ca tụng mình một chốc, Ôn Văn chợt nhớ tới cái gương đồng tìm thấy trong phòng Phùng Duệ Tinh trước đó.
"Thứ đó hình như rất có tiềm năng, có lẽ mình nên chỉnh sửa một chút."
Trong kho hàng số ba ở khu Tai Hại, một chiếc gương đồng lẻ loi đứng sừng sững.
Lúc Ôn Văn xuất hiện ở bên ngoài kho hàng, trên mặt gương xuất hiện một mặt người rất rõ ràng, khác với biểu cảm cao ngạo lúc lần đầu tiên xuất hiện, hiện giờ nó lộ ra biểu cảm nịnh nọt rõ rệt.
"Quản lý Tai Ách vĩ đại ơi, kẻ hầu ma kính hèn mọn Gildero xin nguyện ý trung thành với ngài."
Ôn Văn thở dài một hơi: "Aiz, quả nhiên không thể nào nghe hiểu thứ đồ chơi này đang nói cái gì."
Vì vậy, Ôn Văn liền ném quyển từ điển ngôn ngữ thông dụng liên bang vào trong phòng giam.
"Mày xem thử coi có thể học được ngôn ngữ thông dụng không, nếu học được thì có lẽ mày còn có được chút tác dụng."
Sau khi quyển từ điển bị ném vào, sức mạnh vô hình bắt đầu lần mò quyển sách này, trang sách không ngừng bị lật qua lật lại.
"Chậc, thứ này thế mà lại thật sự đang học ngôn ngữ, chờ nó học xong thì bên cạnh mình sẽ có một chân chó hoàn mỹ rồi, he he he."
Sau đó, Ôn Văn im lặng biến mất.
Vài ngày sau đó, Ôn Văn nhận được một nhiệm vụ của Hiệp Hội Thợ Săn, bắt được một người bình thường bị sức mạnh siêu nhiên ảnh hưởng, ngoại trừ lần đó thì vẫn luôn trốn trong nhà.
Sự kiện lớn và sức mạnh Tai Biến liên tiếp bùng nổ làm đám sinh vật siêu nhiên trong thành phố này đều lặng lẽ hành quân, thành phố Phù Dung Hà này có được sự an bình hiếm có.
Nhưng loại an bình này không được Ôn Văn yêu thích, vì thế anh tính chờ đến khi khu Tai Nạn mở ra sẽ đề nghị tiến hành dự thi siêu thợ săn.
Về phần khoảng thời gian chờ đợi dài đằng đẵn này, Ôn Văn thử chế tạo vũ khí siêu năng.
Trong tay anh hiện giờ có vài món nguyên liệu chế tạo vũ khí siêu năng đã mất đi linh tính.
Anh định thử dùng sức mạnh Tai Biến để thức tỉnh linh tính của chúng, hoặc là cho chúng linh tính mới.
Sau khi quyền hạn của Ôn Văn ở trong trạm thu nhận nâng cao lên một xíu, anh cũng thu hoạch được càng nhiều tri thức hơn.
Mặc dù vẫn không thể vô căn cứ tạo ra vũ khí siêu năng nhưng với sức mạnh cấp Tai Biến, anh vẫn có thể làm được một vài chuyện.
Theo trạm thu nhận phát triển lớn mạnh, Ôn Văn cần có một ít vật phẩm có giá trị để khen thưởng cấp dưới của mình.
Nếu đến khi cần thưởng mà anh lại không có thứ gì để đưa ra thì phong cách boss lớn của anh không thể duy trì nổi nữa rồi.
"Aiz... lúc nào mới có thể bắt được một con quái vật công tượng nhỉ, như vậy thì không cần mình tự làm nữa rồi."