Chương 226 - A Vĩ Đã Chết
Nếu ngọn nguồn 'Trò Chơi Đi Săn' này đã rõ ràng, vậy thì hiện giờ vấn đề của Ôn Văn chỉ còn lại một--- làm sao đưa ba người bình thường này ra ngoài.
Trong tình huống cực kỳ nghiêm trọng, thợ săn sẽ ưu tiên tính mạng chính mình, nhưng nếu trong tình huống đủ khả năng thì cần phải cố hết sức bảo vệ người bình thường, để họ không bị sự kiện siêu tự nhiên ảnh hưởng.
Ôn Văn dù sao cũng đã ký hiệp nghị thợ săn, không thể chỉ chú ý tới niềm vui của mình mà để ba người kia chết đi.
Vì thế, Ôn Văn muốn nghĩ cách để ba người này thoát ra.
Đầu ngón chân Ôn Văn giẫm lên mép ghế, một tay nắm lưng ghế, cả cái ghế chỉ có mỗi một cái chân tiếp xúc với mặt đất, tuy lảo đảo nhưng vẫn duy trì được sự cân bằng kỳ quái.
Tay kia thì cầm tẩu thuốc huyễn thải, thỉnh thoảng phà ra một hơi, anh đang suy nghĩ.
"Con bé từng nói, nếu muốn an toàn rời khỏi nơi này thì phải hoàn thành trò chơi, cũng tức là phải giết chết con mồi, thoạt nhìn thì vấn đề này không thể giải được."
"Dẫn bọn họ cùng đột phá... không được! Tự mình xông ra ngoài... cũng không được..."
Sở Vĩ đứng ở bên cạnh tò mò nhìn Ôn Văn đang suy nghĩ, mỗi lần phun khói ra đều có hình dạng khác nhau, chốc thì là con cá côn, chốc lại là một con thú nuốt trọn con cá kia.
Đôi mắt nhỏ của Ôn Văn ngày càng sáng ngời, trực tiếp phà ra một người đàn ông chơi bóng rổ!
"...có lẽ, có thể chơi như vậy."
Anh từ trên ghế nhảy xuống, hỏi Sở Vĩ: "A Vĩ, ông thật sự sẽ không chết à?"
"Đừng có gọi tui A Vĩ." Sở Vĩ vung tay tự tin nói: "Có điều, không quản là tôi bị thương thế nào thì cũng không thể chết."
Ôn Văn trầm ngâm hai giây nói: "Nếu bị đổ xi năng hay chìm xuống biển thì thế nào?"
Sở Vĩ cười he he nói với Ôn Văn: "Ông chỉ nghĩ được vậy thôi đó hả, nhớ ngày đó có một con quái vật cấp Tai Nạn, vì không giết được tôi nên nó đã nhốt tôi vào trong một cái thùng sắt rồi chôn xuống đất, kết quả sao ông biết không?"
"Kết quả mười phút sau, tôi phát hiện mình không thể từ chỗ đó chui ra, cũng không có cách nào tự sát, thế là tôi chết tại chỗ luôn."
Ôn Văn: "..."
Chết tại chỗ là cái quỷ gì, ý là tên này muốn chết lúc nào thì chết lúc ấy à?
"Sau khi tôi chết được ba mươi giây thì sống lại ở trên mặt đất, tiếp đó tôi sử dụng đủ mọi phương pháp, cứ vậy dày vò chết một con quái vật!"
Sau khi nói xong, Sở Vĩ bắt đầu cười ha hả, hiển nhiên trận chiến đó làm hắn cảm thấy rất tự hào.
Ánh mắt Ôn Văn lại càng sáng hơn nữa: "Nói vậy... ông thật sự sẽ chết, nhưng sau khi chết thì sẽ sống lại đúng không?"
Sở Vĩ tự ngẫm nghĩ một chốc mới nói: "Ông nói vậy cũng không sai, chỉ có điều sau khi chết ba mươi giây tôi sẽ sống lại, nếu như chết ở một nơi không thể chạy trốn thì tôi sẽ sống lại ở một nơi an toàn."
Ba mươi giây....
Ôn Văn nhớ lại một chút, ông chú chạy ra ngoài trước đó đã ở lại trong đại sảnh một khoảng thời gian ngắn, thời gian chạy ra ngoài vượt quá ba mươi giây, vì thế mới chết thảm như vậy.
Sau khi xác nhận chuyện này, Ôn Văn mỉm cười với Sở Vĩ.
Giống hệt như con chồn đang vuốt ve con gà mái mới vừa đè trứng xong vậy.
"Nhưng trong ba mươi giây đó, ông thật sự bị vây trong trạng thái tử vong, đúng không?"
Sở Vĩ đột nhiên cảm thấy lành lạnh, ôm lấy cánh tay, nghi ngờ nhìn Ôn Văn nói: "Không phải ông đang nghĩ tới mấy chuyện không tốt chứ?"
"Không sai, đối với ông đúng là không tốt lắm." Ôn Văn gật đầu.
"Ông thừa nhận rồi, ông thế mà lại dám thừa nhận là có mưu đồ gây rối tui!" Sở Vĩ lui về sau hai bước, muốn cách xa Ôn Văn một chút.
Ôn Văn tiến tới một bước, thân thiết ôm vai Sở Vĩ nói: "Người anh em, chuyện tôi sắp nói chính là để chúng ta có thể rời khỏi nơi này, ông nhất định phải trả lời đàng hoàn đấy, ông đã nói mỗi lần chơi game thì người xui xẻo nhất luôn là ông, cái này là mỗi lần đều thế hay chỉ là phần lớn?"
"Là mỗi lần."
Sở Vĩ lộ ra biểu cảm khổ sở nói, mỗi lần nói tới chuyện này, hắn đều cảm thấy buồn rười rượi.
Chỉ cần gặp phải tình cảnh có người phải chết thì người chết đầu tiên sẽ luôn là hắn.
Đến mức mà đám thợ săn xung quanh thành phố luôn coi hắn là cột thu lôi, mỗi khi có hành động lớn đều dẫn hắn theo.
Khi Sở Vĩ không chết thì tức là cả đội an toàn, một khi Sở Vĩ chết có nghĩa là nguy hiểm bắt đầu.
Lúc này đội trưởng thường hô to là: "A Vĩ chết rồi, mọi người chú ý an toàn của chính mình nhé!"
Nếu không phải Sở Vĩ muốn trở thành siêu thợ săn, hắn sớm đã bị nhóm thợ săn tinh anh túm vào đội rồi.
Năng lực như vậy, không quản là ở trong đội ngũ nào cũng chính là bảo bối.
Sau khi xác nhận tin tức mình muốn xong, Ôn Văn nói ra suy nghĩ của mình: "Nếu vậy, đợi chốc nữa khi vòng chơi tiếp theo bắt đầu, ông vẫn là con mồi, để bọn họ giết ông rồi trong vòng ba mươi giây rời khỏi nơi này, ok không?"
Sở Vĩ suy nghĩ một chút, có chút không tình nguyện nói: "Ý tưởng của ông quả thực có thể thực hiện... nhưng lúc chết đau lắm!"
Ôn Văn thấy có triển vọng, liền rèn sắt ngay khi còn nóng: "Ông xem, tôi có súng, vũ khí siêu năng đấy! Trực tiếp bắn bể đầu thì chắc ngay cả đau đớn cũng không có đâu."
Sở Vĩ cười xùy: "Cũng không phải ông chết, ông làm sao biết là có đau hay không?"
Ôn Văn đảo mắt, tiếp tục lừa dối: "Bằng không thì vầy đi, chỉ cần ông chịu làm như vậy, tôi sẽ nói vật thu nhận này là do ông giải quyết, như vậy thì ông cũng có thể tham gia sát hạch siêu thợ săn rồi."
Công lao thì Ôn Văn không cần, nhưng nếu có cơ hội, Ôn Văn vẫn muốn vớt chút chỗ tốt.
Sở Vĩ xoắn xuýt một hồi lâu, cuối cùng vẫn quyết định đồng ý với biện pháp của Ôn Văn.
Mặc dù hắn không sợ chết, có chết bao nhiêu lần cũng sẽ sống lại, nhưng chung quy vẫn rất hiếm khi tự tìm đường chết, vì thế muốn hạ quyết tâm cũng không dễ dàng.
Sau khi bàn bạc xong, mọi người bắt đầu chờ đợi vòng chơi mới.
Hơn mười phút sau, pho tượng đồng thau một lần nữa bắt đầu nhảy múa, lần này chơi trò oản tù tì.
Dưới sự uy hiếp của Ôn Văn, tất cả mọi người đều ra bao, chỉ có Sở Vĩ ra kéo, vì thế con mồi cuối cùng chính là Sở Vĩ.
Ôn Văn giơ tay lên, hỏi Sở Vĩ: "Chuẩn bị xong chưa?"
Sở Vĩ nhắm mắt lại, trên mặt lộ ra vẻ mặt anh dũng hi sinh.
Vì thế, Ôn Văn vung mạnh tay một cái, Tam Tể Nhi dùng cơ thể mình quấn lấy khẩu Quần Lang nhắm vào đầu Sở Vĩ, dùng chóp đuôi bóp cò súng.
Một viên đạn không một tiếng động bay ra, đầu Sở Vĩ bị bắn thủng, hắn co quắp tại chỗ vài cái thì hơi thở sinh mệnh mới hoàn toàn biến mất.
Ôn Văn nhắm chuẩn lúc này, quát khẽ một tiếng: "A Vĩ đã chết, bắt đầu tính thời gian!"
Thể hình Tam Tể Nhi cấp tốc bành trướng, chỉ trong vòng một giây đã biến thành một con rắn khổng lồ dài hơn mười mét.
Tiếp đó Ôn Văn túm lấy chóp đuôi Tam Tể Nhi, cố sức ném nó ra ngoài.
Một mét, hai mét, ba mét....
Từ cửa khách sạn thò ra ngoài năm sáu mét vẫn không hề bị tấn công!
Mà ông chú trung niên kia chỉ mới ra không tới hai mét đã bị biến thành mảnh vụn!
"Phương pháp này có thể thực hiện được!"
Sau khi xác nhận an toàn, Ôn Văn dồn lực một phát, trực tiếp ném Tam Tể Nhi ra ngoài.
Mà thời gian thì chỉ mới bảy tám giây mà thôi.