Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 227 - Kẻ Cuồng Bom

Chương 227 - Kẻ Cuồng Bom


Ba mươi giây sau, vết đạn trên đầu Sở Vĩ nháy mắt hồi phục như cũ, sau đó hắn nhanh nhẹn từ dưới đất bò dậy, liếc mắt nhìn Ôn Văn hỏi: "Thành công hả?"
"Không sai, thành công."
Sở dĩ Ôn Văn để Tam Tể Nhi mạo hiểm là vì có hai nguyên nhân.
Đầu tiên là Ôn Văn cần kiểm tra xem phương pháp này có ổn hay không, độ dài cơ thể của Tam Tể Nhi có thể tự do biết hóa, vì thế có thể làm phần đuôi thò dài ra ngoài, cơ thể thì vẫn còn trong khách sạn.
Phương thức này mặc dù khó dùng nhưng nếu bị tấn công thì Ôn Văn cũng có thể bảo vệ nó an toàn.
Thứ hai, chính là bọn họ không biết tình huống bên ngoài thế nào, vì thế đưa Tam Tể Nhi ra ngoài trước sẽ có người trông coi khi bọn họ tiến ra.
Tam Tể Nhi đã sắp tiến vào thời kỳ trưởng thành, năng lực ẩn dấu khá mạnh mẽ, cho dù gặp chuyện cũng có thể dễ dàng trốn thoát.
Hơn nữa Tam Tể Nhi có thể trông chừng đám người bình thường chuẩn bị tiến ra, không để bọn họ chạy loạn.
Thấy Tam Tể Nhi thành công đi ra ngoài, ba người bình thường kia có biểu cảm khác biệt.
Lục Vũ mừng rỡ, Ngô Phượng Hà mờ mịt, mà Trịnh Thắng Lợi thì khổ sở.
Dựa vào nét mặt của bọn họ, Ôn Văn có thể nhìn ra lập trường của họ.
Lục Vũ quả nhiên là người bình thường lỡ rơi vào trò chơi, mà Trịnh Thắng Lợi thì phỏng chừng đến giờ vẫn còn lo nghĩ về cháu gái mình.
Có lẽ bởi vì có 'thợ săn' thành công thoát ra ngoài, lần nhảy múa tiếp theo tới rất nhanh, trước mặt pho tượng xuất hiện năm lá bài, có lẽ phương thức chọn 'con mồi' lần này là so lớn nhỏ.
Lần này lá bài đã có sẵn, Ôn Văn không có cách nào lén ra hiệu, chỉ có thể cầu mong vận may của Sở Vĩ thật sự kém như hắn nói.
Có điều, cuối cùng đúng là Sở Vĩ rút được lá nhỏ nhất, một lần nữa trở thành 'con mồi'.
Ôn Văn kỳ quái nhìn Sở Vĩ nói: "Năng lực cứ chơi là thua như ông thì khác nào siêu năng lực đâu chứ, tôi không tin Trịnh Di kia không giở trò quỷ."
Sở Vĩ cười he he nói: "Nếu không sao tui lại dám nói, chỉ cần tui ở đây, mấy người không tự tìm đường chết thì sẽ không chết chứ."
Lúc này, Ôn Văn đã có chút tin tưởng Sở Vĩ là người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa rồi.
Tuy sức chiến đấu không mạnh, nhưng xét về phương diện năng lực thì đúng là bug.
Hắn trông yếu như vậy có lẽ cũng vì năng lực đã mạnh một cách quá đáng rồi, không có năng lực siêu nhiên nào có thể tác động tới cơ thể hắn.
Ôn Văn có chút muốn chiêu mộ Sở Vĩ làm nhân viên thu nhận, có năng lực của người này, sau này trạm thu nhận phát triển lớn mạnh, muốn tiến hành hoạt động tập thể gì đó cũng an toàn hơn nhiều.
Đáng tiếc, Sở Vĩ tựa hồ không sợ gì, cũng không có nhu cầu gì, vì thế anh cần phải xem xét kỹ hơn.
Nếu đã chọn con mồi rồi thì kế tiếp, kế hoạch sẽ được tiến hành bình thường.
Mắt Ôn Văn trở nên đỏ ngầu, trực tiếp khống chế Lục Vũ, để cậu ta cầm súng bắn vào đầu Sở Vĩ.
Đợi đến khi Sở Vĩ triệt để không còn hơi thở, Ôn Văn nhỏ giọng nói: "A Vĩ đã chết, bắt đầu tính thời gian!"
Sau đó Lục Vũ lập tức từ trong khách sạn lao ra ngoài, không hề bị thứ gì công kích.
Mặc dù Lục Vũ thoạt nhìn không hề có vấn đề nhưng Ôn Văn cũng không quá yên tâm để hắn tự hành động, vì thế anh đã khống chế cậu ta, ai biết được người này có phải là kẻ nằm vùng mà con bé kia phái tới không chứ.
Kế tiếp, Ôn Văn dùng phương thức tương tự để lần lượt đưa Ngô Phượng Hà và Trịnh Thắng Lợi ra ngoài.
Bây giờ trong khách sạn chỉ còn lại Ôn Văn và Sở Vĩ.
Sở Vĩ lần thứ tư từ dưới đất bò dậy, lắc lắc đầu, lại dùng tay gõ gõ đầu mình: "Không phải nói chứ, bị đạn bắn thủng bốn lần, tôi thấy não còn dùng tốt hơn một chút."
Ôn Văn than thở một câu rồi nói với Sở Vĩ: "Kế tiếp, cần phải phá hỏng trò chơi này rồi, ông không có vấn đề gì chứ?"
Sở Vĩ lắc đầu: "Tôi cảm thấy ông nên lo lắng cho mình thì hơn, tôi là người bất tử."
"Vậy thì quẩy thôi." Ôn Văn một lần nữa xác nhận.
Sở Vĩ chỉ cái túi nhỏ của mình bị Ôn Văn lấy đi: "Hỏa lực của ông đủ không, không đủ thì trong túi còn có rất nhiều loại bom ấy..."
Nhớ tới bom, Ôn Văn đột nhiên cảm thấy tê rần da đầu, trực tiếp trả lại mớ bom cho Sở Vĩ.
"Trông coi kĩ đồ của ông đấy, đừng có để nó nổ rồi làm tôi chết trong tay ông."
Nếu thật sự bị nổ tung cùng với đống bom kia, Ôn Văn không thể xác định mình có bị nổ chết hay không, phải biết là miếng bom kẹo cao su trước đó chỉ là một góc của cái núi bom trong túi kia mà thôi...
Tiếp đó, Ôn Văn mở vali xách tay, lôi ra ống phóng RPG của mình.
Số đạn trước khi vào hiệp hội đã dùng hết rồi, nhưng khi chính thức gia nhập Hiệp Hội Thợ Săn, Ôn Văn nhờ vào chức vụ thuận tiện mà bổ sung số đạn dược đủ cho mình quẩy bung nóc.
Phá hỏng khách sạn này, tiện lợi nhất đương nhiên là Ôn Văn tự ra tay, nhưng anh không muốn bại lộ quá nhiều trước mặt Sở Vĩ, vì thế ống phóng rốc két chính là lựa chọn tốt nhất.
Được rồi, Ôn Văn chỉ là muốn phá tung lên mà thôi.
Nhìn thấy khẩu RPG của Ôn Văn, Sở Vĩ liền trợn mắt.
"Ông anh ơi, thứ tốt của ông cũng nhiều thật đấy, ống phóng rốc két tui cũng có mấy cái, nhưng không tiện mang đi khi làm nhiệm vụ."
"Còn nữa, cái vali này của ông đúng là đồ tốt, tôi cũng muốn có một cái, he he... có điều, cái vali này trước đó để đâu vậy, sao tôi không phát hiện ông cầm nó?"
Ôn Văn liếc mắt: "Trước đó tui vẫn cầm đấy thôi, chỉ là ông không phát hiện."
"Không có khả năng!" Sở Vĩ phản bác.
"Ơ, gì mà không có khả năng, bây giờ tôi đang mặc đồ lót màu đen đây, ông có nhìn thấy không?"
Sở Vĩ á khẩu không trả lời được, chỉ có thể nhỏ giọng lèm bèm: "Đồ lót với vali sao giống nhau được chứ..."
Thật ra, trước đó Ôn Văn đã để vali trong trạm thu nhận, hơn nữa anh cũng không mặc quần lót....
Không thèm để ý tới Sở Vĩ, Ôn Văn nhếch miệng lộ ra nụ cười tươi rói, nâng khẩu RPG, bóp cò, trong ánh lửa nóng rực và làn khói mù, biểu cảm Ôn Văn trông khá dữ tợn.
Sở Vĩ rụt cổ, người này sao trông có vẻ còn cuồng bom hơn cả hắn.
Theo từng phát oanh tạc, khách sạn này trở nên tả tơi, nát nhừ như dưa hấu bị heo mẹ giẫm qua.
Loại năng lượng mơ hồ kia có thể tùy ý nhìn thấy, nó đang cố gắng chữa trị khách sạn này nhưng tốc độ quá chậm, thoáng chốc đã không chịu nổi gánh nặng.
Ôn Văn vội vàng thu hồi ống phóng RPG, găng tay màu đen lộ ra, ôm lấy đầu mình.
Anh vừa hoàn thành một loạt hành động thì không gian trong khách sạn bắt đầu xuất hiện vết nứt rồi đột nhiên nổ tung, giống như thủy tinh bị nghiền nát vậy!
Trong khoảnh khắc đó, Ôn Văn cảm thấy phần cơ thể bên ngoài của mình bị tấn công xé toạt ra.
Cường độ công kích đại khái nằm ở cấp Tai Hại, nhưng là tấn công theo góc độ không góc chết!
Tổn thương chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn, sau khi chấm dứt, Ôn Văn phủi phủi quần áo, quần áo của anh không nề có một nếp nhăn nào.
Phải biết đồng phục của Ôn Văn hiện giờ đã có thể trực tiếp kháng lại được đạn săn ma!
Mà Sở Vĩ thì không may mắn được như thế, hắn trực tiếp biến thành một đống mảnh vụn.
Ba mươi giây sau, ở bên cạnh Ôn Văn, Sở Vĩ đột nhiên xuất hiện, mà mảnh vụn dưới đất thì đang dần dần biến mất.
Mí mắt Ôn Văn hơi run run, năng lực của người này quả thực là vô địch!
Có điều... Sở Vĩ có thể sống lại nhưng quần áo thì không.
Chính vì thế mà Sở Vĩ hiện giờ... không có mảnh vải che thân!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất