Chương 228 - Cô Bé Hôn Mê
Ôn Văn và Sở Vĩ hiện giờ vẫn còn ở trong khách sạn, chỉ có điều khách sạn này là khách sạn thật sự.
Bố cục khá tương tự với khách sạn kia nhưng rách nát hơn nhiều, tùy ý là có thể nhìn thấy vết bẩn, trên bàn thì phủ đầy bụi.
Ngoài ra thì còn có thi thể, một lượng lớn thi thể!
Thi thể của những người bị hại của trò chơi tử vong suốt bảy ngày qua đều nằm rải rác trong khác sạn này, nhìn thoáng qua thì có ít nhất hai mươi, ba mươi thi thể được giữ nguyên hình người.
Về phần số thi thể không còn nguyên vẹn, thật sự khó tính toán.
Bởi vì trước đó nơi này bị 'Trò Chơi Đi Săn' bao trùm nên cũng không xuất hiện ruồi nhặng, tình cảnh trông không quá ghê sợ.
Ít nhất cũng chưa có giòi...
Sở Vĩ chạy thẳng lên lầu, muốn tìm một bộ quần áo để mặc, hắn không giống Ôn Văn, vẫn cần dùng quần áo để che đậy.
Mà Ôn Văn thì thản nhiên dùng huy hiệu nhân viên thu nhận, bắt đầu kiểm tra địa hình xung quanh.
Tam Tể Nhi và nhóm người bình thường ở bên ngoài khách sạn, xem dáng vẻ thì không có gì nguy hiểm.
Mà ở sân sau của khách sạn có một nguồn năng lượng khá dị thường, có lẽ đó chính là bản thể của vật thu nhận này.
Ôn Văn có chút cảnh giác, lách người né tránh số thi thể kia, chậm rãi đi tới sân sau khách sạn.
Vốn Ôn Văn cho rằng mình sẽ bị tấn công, hoặc là sẽ thấy một thứ gì đó khác với bình thường, nhưng anh chỉ thấy một cô bé ngồi trên xích đu nhẹ nhàng đung đưa mà thôi, cô bé có lẽ chính là Trịnh Di.
Trịnh Di khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, trên người mặc bộ quần áo có hơi nhỏ, nhiều nơi bị tét chỉ, tay nắm sợi dây xích đu, đầu dựa vào tay, ánh mắt khép hờ như đang ngủ.
Mà trên đùi cô bé là một cái hộp tả tơi.
Liếc nhìn một, Ôn Văn phát hiện vết tích trên chiếc hợp đó rất giống vết nổ mà khẩu RPG của anh gây ra, vì thế nó chính là bản thể của không gian kia, là vật thu nhận kia.
Ôn Văn đi tới, sợi xích màu đen từ trong lòng bàn tay vươn ra cuốn lấy chiếc hộp kia, trực tiếp kéo nó vào trong trạm thu nhận, không hề có chút phản kháng nào.
Chiếc hộp kia bị đặt trong kho hàng thu nhận khu Tai Họa, kế bên ly trăm vị, điều này làm Ôn Văn nhướng mày.
"Thực lực của nó có lẽ còn trên cấp Tai Hại, sao lại bị đặt ở khu Tai Họa chứ... xem ra màn đột phá của mình trước đó đã làm nó bị tổn hại không thể phục hồi..."
Điều này làm Ôn Văn nghĩ mà có chút tiếc nuối, chẳng qua anh cũng không có cách nào tốt hơn.
Sau đó anh nhìn sang Trịnh Di, vỗ nhẹ mặt cô bé, thế nhưng cô bé không tỉnh lại.
"Aiz..."
Khoảng thời gian này Trịnh Di vẫn luôn kích hoạt vật thu nhận kia, mà cô bé vốn chỉ là người bình, phỏng chừng muốn kích hoạt như vậy thì cần phải bỏ ra một cái giá nào đó.
Ôn Văn không biết sau này cô bé sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng chắc chắn là mấy năm sinh mệnh đột nhiên mất đi không thể lấy lại, hơn nữa sau này cô bé có thể tỉnh lại hay không cũng khó nói.
Có điều, cho dù cô bé có thể tỉnh lại thì phỏng chừng sẽ phải chịu sự trừng phạt của Trạm Thu Nhận Tai Ách.
Cho dù bị ảnh hưởng từ vật thu nhận nhưng dù sao cô bé cũng chủ động tham gia và điều khiển trò chơi giết người này, vì thế không thể tính là người bị hại thuần túy, cái chết của những người đó sẽ tính một phần trách nhiệm vào cô bé.
"Tình huống gì đây?"
Sở Vĩ mặc bộ quần áo ngủ của người già, vừa cột dây lưng vừa đi tới bên cạnh Ôn Văn.
"Cát bụi sẽ trở về với cát bụi, hết thảy đã kết thúc, gọi nhân viên hỗ trợ tới đi, cần phải xử lý nơi này." Ôn Văn thuận miệng có lệ nói.
Sở Vĩ liếc nhìn Trịnh Di, cũng hiểu ra đã xảy ra chuyện gì, hắn hỏi Ôn Văn: "Vậy vật thu nhận đâu rồi?"
"Chịu công kích quá mạnh mẽ nên không thể duy trì hình thái, hỏng mất rồi." Ôn Văn lừa dối nói.
Sở Vĩ gật đầu, màn phá hoại trước đó đã làm hắn không chút nghi ngờ về chuyện vật thu nhận bị hủy.
"Vậy, kế tiếp làm gì đây."
Ôn Văn suy nghĩ một chút rồi nói: "Ông chờ người tới, sau đó chúng ta mỗi người một ngả, tôi tới thành phố Diên Lăng, ông thích đi đâu thì đi đó."
Sở Vĩ kinh ngạc nhìn Ôn Văn: "Ông muốn tới thành phố Diên Lăng hả? Tui chính là thợ săn của thành phố Diên Lăng nè, chúng ta chung đường rồi."
Ôn Văn lộ ra vẻ mặt ghét bỏ: "Tôi không muốn đi chung đường với ông, mấy thứ kia của ông sẽ không nổ tung giữa đường đấy chứ?"
"Sẽ không đâu, ông nghĩ nhiều quá rồi, tôi mang chúng đi xa như vậy không phải vẫn yên lành đấy à."
Có điều Ôn Văn không tin mấy lời nói xằng của Sở Vĩ, anh bảo Sở Vĩ ôm lấy Trịnh Di, sau đó cùng mình đi ra ngoài cửa chính khách sạn, hội họp với nhóm Tam Tể Nhi.
Về phần sao lại để Sở Vĩ ôm Trịnh Di...
Đương nhiên là vì Trịnh Di lớn lên rất giống mẹ mình, không quá xinh đẹp.
Tam Tể Nhi thấy Ôn Văn thì giống như một con chó Nhật bò lên vai Ôn Văn, thè đầu lưỡi đỏ au ra liếm láp gò má Ôn Văn.
Sau đó Ôn Văn đưa tay tới, bóp lưỡi nó.
"Đừng có liếm linh tinh, mày không có đánh răng đâu đấy."
Nhìn thấy Trịnh Di, Trịnh Thắng Lợi có một thoáng không dám tin đây là cháu gái mình, mà vẻ mặt Ngô Phượng Hà thì vẫn còn mê man như trước, nhưng khóe mắt thì không ngừng trào nước mắt.
Mặc cho là con gái nhà ai, đột nhiên biến thành một cô gái còi cọc không đủ dinh dưỡng như vậy cũng rất khó tiếp nhận.
Triệu chứng của Ngô Phượng Hà sẽ biến mất trong vòng một ngày, có điều sau này trạng thái tinh thần của cô ta sẽ mẫn cảm hơn người bình thường một chút, là tổn thương tinh thần khi bị cường chế thôi miên.
Không tới nửa tiếng sau, nhóm nhân viên hỗ trợ của thành phố Diên Lăng đã tới hiện trường, tiến hành phong tỏa cả đoạn đường này, tiếp đó bắt đầu xử lý số thi thể trong khách sạn.
Một lượng lớn thi thể chất chồng ở đó, nếu như mặc kệ thì một khoảng thời gian sau có lẽ sẽ xảy ra chuyện không tốt.
Tỷ như có thể hấp dẫn quái vật đặc biệt từ 'thế giới trong' tới, cũng có thể sinh ra dịch bệnh khó có thể khống chế.
Quái vật thì còn đỡ, chỉ cần giết chết là được, nhưng bến sinh ra dịch bệnh có liên quan tới thế giới trong thì còn kinh khủng hơn nhiều.
Đã từng có một trận dịch mà không thể khống chế hiệu quả, nó lây lan ra toàn bộ khu Kim Ưng, chân chính là thây phơi khắp nơi, thế nên người khu đó đến tận bây giờ vẫn còn biền sắc khi nói tới ôn dịch.
Nhân viên hỗ trợ tới nghĩa là nơi này đã không còn chuyện của Ôn Văn nữa, vì thế anh để Sở Vĩ ở lại đây một chốc rồi đẩy chiếc xe hơi sang trọng của mình tới.
Lốp xe của anh bị nổ, cần phải sửa mới đi được.
"Cái đó, nhân viên hỗ trợ chỗ bọn ông có biết sửa xe không, lốp xe tui bị nổ..." Ôn Văn ngượng ngùng nói với Sở Vĩ.
Sở Vĩ vỗ ngực: "Chuyện nhỏ thôi, nhân viên hỗ trợ của thành phố Diên Lăng bọn tôi cũng lắm nhân tài lắm."
Rất nhanh, Sở Vĩ đã gọi một nhân viên hỗ trợ trung niên tới.
Người này không tốn bao nhiêu công sức đã sửa xong lốp xe Ôn Văn.
Kỹ thuật siêu đỉnh, Ôn Văn nhìn mà tấm tắc không thôi.
Anh vẫn luôn tự xưng là cái gì cũng biết, nhưng chuyện liên quan tới xe cộ thì anh chỉ biết mỗi chuyện lái xe mà thôi.
Dù sao thì trước khi tới thành phố Phù Dung Hà anh chưa từng có chiếc xe nào của riêng mình, vì thế không có kinh nghiệm cho chuyện này.
Sau khi xe được sửa xong, Ôn Văn liền xách theo Sở Vĩ muốn đi nhờ, cùng lái xe tới thành phố Diên Lăng.