Chương 229 - Sơn Trang Lệ Thủy
Sau khi tới thành phố Diên Lăng, Sở Vĩ sắp xếp cho Ôn Văn ở lại khách sạn chuyên tiếp đón thợ săn, hoàn cảnh và sự phục vụ chu đáo ở đây tốt hơn so với những khách sạn mà Ôn Văn tự tìm.
Quan trọng nhất là, ăn ngủ miễn phí hoàn toàn!
Lúc tách ra, Ôn Văn đã hỏi Sở Vĩ số điện thoại của Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Diên Lăng.
Có lẽ anh sẽ làm chút chuyện ở thành phố Diên Lăng này, vì thế thỉnh thoảng sẽ cần người giúp mình kết thúc công việc.
Tổng thể mà nói, chuyện mà Ôn Văn nhất định phải làm ở thành phố Diên Lăng này chỉ có một, chính là giải cứu người trẻ tuổi đang bị Đọa Thần Huyết giam giữ kia.
Trên người trẻ tuổi kia có đặc tính đặc biệt mà Ôn Văn coi trọng, vì thế Ôn Văn muốn cậu ta trở thành nhân viên thu nhận.
Có điều, ngoại trừ chuyện này, Ôn Văn cũng dự định làm vài chuyện khác ở thành phố này.
Thành phố Diên Lăng khác với thành phố Phù Dung Hà, quái vật ở nơi này vẫn còn mật độ bình thường, đối với Ôn Văn mà nói, nơi này chính là một mảnh ruộng tốt vẫn chưa được khai phá, có thể nhân cơ hội bình yên này chơi đùa một chút.
Sau khi dùng cơm tối xong, Ôn Văn tới hiệp hội của thành phố Diên Lăng chào hỏi một tiếng, sau đó Ôn Văn rời khỏi khách sạn.
Thợ săn từ khu vực khác tới thành phố, nếu muốn làm chuyện có liên quan tới giới siêu nhiên thì cần phải báo cáo với Hiệp Hội Thợ Săn địa phương.
Yêu cầu này không áp dụng với siêu thợ săn, nhưng Ôn Văn vẫn chưa phải siêu thợ săn, vì thế nếu có hành động thì nhất định phải báo lại.
Anh đã xin phép Hiệp Hội Thợ Săn ở thành phố Diên Lăng là sẽ săn đám quỷ hồn ở đây, hiệp hội thành phố Diên Lăng cũng đồng ý.
Giống với tình huống ở thành phố Phù Dung Hà, rất nhiều quỷ hồn đang chờ đến lúc đội thu phục tới.
Đương nhiên, nói là đi bắt quỷ hồn nhưng chẳng qua đó chỉ che đậy cho mục đích thật sự của Ôn Văn mà thôi.
Ôn Văn muốn mau chóng tới xem tình huống của sơn trang Lệ Thủy, đó là phân bộ của Đọa Thần Huyết ở khu Hoa Phủ!
Anh không định đơn độc xâm nhập trại địch, mặc dù anh gần như đã có thực lực cảnh giới Đồng Hóa, nhưng thực lực này ở trước mặt phân bộ Đọa Thần Huyết thì căn bản không đủ dùng.
Vì thế trong điều kiện hàng đầu là không bị bại lộ mục đích, tới đó đơn giản thám thính tình huống một phen.
Có điều tuy bắt quỷ hồn chỉ là phụ nhưng Ôn Văn cũng không định qua quít lừa qua chuyện.
Anh muốn tạo ra một ít hạt châu quỷ hồn, hạt châu này có thể dùng để bồi dưỡng quỷ hồn của mình, cũng có thể bán đi lấy tiền.
Chỉ dựa vào tiền săn ma kiếm được từ việc săn quái vật thì tốc độ có hơi chậm, vì thế Ôn Văn dự định bán một số thứ trên trang web của Hiệp Hội Thợ Săn.
Anh đã tra xét trên web, thứ hạt châu mà anh chế tạo ra được gọi là oan hồn châu, trong điều kiện tự nhiên rất khó hình thành, vì thế Ôn Văn dự tính xem oan hồn châu là món hàng át chủ bài của mình.
...
Sơn trang Lệ Thủy được xây dựng bên cạnh hồ nước sát biên giới thành phố Diên Lăng, là nơi giao lưu của nhóm quyền quý ở thành phố Diên Lăng, không quản ngày hay đêm đều rất náo nhiệt.
Lúc ban ngày bọn họ tới đây thả lỏng trao đổi mua bán, tối thì sẽ có rất nhiều người tới học ngoại ngữ...
Ôn Văn để xe đậu bên cạnh hồ nước, nhìn sơn trang Lệ Thủy ở đối diện hồ mà cảm thán.
Ai ngờ được loại câu lạc bộ cao cấp này thế mà lại là tổng bộ của đám điên Đọa Thần Huyết cơ chứ.
Có điều so với thành phố của tỉnh Đông Sơn, thành phố Diên Lăng này vẫn là một thành phố có sự kiện siêu nhiên không quá sống động, vì thế tiểu đội thợ săn ở thành phố này còn được khen ngợi.
Xem ra cho dù là đám điên Đọa Thần Huyết cũng hiểu được đạo lý không ăn cỏ gần hang.
Đang cảm thán thì cơ thể Ôn Văn thoáng cứng ngắc, sau đó tiếp tục thưởng thức phong cảnh của sơn trang Lệ Thủy, một lúc sau thì thu hồi ánh mắt.
Thoáng chốc khi nãy, Ôn Văn cảm giác được có người đang theo dõi mình, nhưng khi cẩn thận cảm nhận thì người đó đã biến mất không còn bóng dáng.
Chỉ mới ở bên kia bờ hồ đã bị chú ý, may mà chưa cải trang đột nhập vào bên trong.
Suy nghĩ một chút thì cảm thấy cũng hợp lý, sơn trang Lệ Thủy chính là tổng bộ của tổ chức Đọa Thần Huyết ở khu Hoa Phủ, một người xa lạ như Ôn Văn tới gần thì nhất định sẽ thu hút sự chú ý của chúng.
Chính vì biết nơi này khẳng định phòng thủ rất nghiêm ngặt nên Ôn Văn mượn cớ đuổi quỷ để tới đây quan sát từ một khoảng cách xa, không ngờ vẫn bị chú ý.
Anh hít sâu một hơi, ở bên hồ đi một đoạn tới cái đình nghỉ mát được xây dựng ở ven hồ.
Cái đình này tên là đình Lệ Thủy, bình thường có rất nhiều du khách tới tham quan, nhưng khoảng thời gian gần đây lại thường xuyên có người bị trượt chân rơi xuống nước ở khu vực này, sau đó ngay cả thi thể cũng không tìm thấy.
Hiệp Hội Thợ Săn của thành phố Diên Lăng tra được hơi thở quỷ hồn ở gần đây, có lẽ là có thủy quỷ nhưng vẫn không túm được cái đuôi của nó.
Vì thế Ôn Văn kích hoạt huy hiệu của nhân viên thu nhận, bản đồ địa hình lẳng lặng không một tiếng động xuất hiện trước mặt anh.
Quả nhiên, trong hồ nước có một cái bóng mơ hồ.
Có lẽ là thủy quỷ trong hồ.
Nhưng nhìn màu sắc thì thủy quỷ này cũng quá yếu rồi, ngay cả dọa người ta giật mình chắc cũng khó chứ nói chi tới chuyện kéo người ta xuống nước cho chết đuối.
Đương nhiên, quỷ hồn này rốt cuộc thế nào thì Ôn Văn không quan tâm lắm.
Cách anh hơn ba mươi mét có một bóng dáng bắt mắt hơn quỷ hồn đang núp sau gốc cây âm trầm nhìn Ôn Văn.
Từ màu sắc thì hẳn là cấp bậc Tai Hại, nhưng Ôn Văn không thể xác nhận đó là quái vật hay người siêu năng.
Mặc dù là trên bản đồ địa hình thì bóng dáng của kẻ này cũng như ẩn như hiện, nếu không phải có thần khí tra xét là huy hiệu nhân viên thu nhận thì Ôn Văn căn bản không thể phát hiện kẻ này.
Nhưng Ôn Văn vẫn làm như không phát hiện, tiếp tục làm chuyện của mình.
Kẻ này phòng chừng là trinh sát bên ngoài của Đọa Thần Huyết, nếu Ôn Văn ra tay thì chính là muốn nói cho đám Đọa Thần Huyết kia biết anh đã phát hiện hang ổ của chúng, có lẽ anh sẽ không thể bình yên trốn khỏi nơi này.
Vì thế Ôn Văn trực tiếp ngồi xuống một tảng đá ở bên hồ, đưa chân xuống nước quơ tới quơ lui.
"Nói ra thì cảnh sắc nơi này đúng là không tệ."
Gió nhẹ thổi mặt hồ lăn tăn gợn sóng, ánh trăng phản chiếu lóng lánh, đám ếch và côn trùng trên bờ râm ran kêu to.
Ôn Văn thưởng thức cảnh sắc một chốc, nước trong hồ vẫn không có phản ứng gì cả, quỷ hồn kia vẫn mờ mịt lượn lờ dưới nước, giống như không hề phát hiện Ôn Văn.
"Không đúng, quỷ hồn cấp thấp cũng có suy nghĩ rất đơn giản, sẽ theo bản năng mà hành động, mình một mình ở đây sao lại không tấn công chứ, lẽ nào nó phát hiện mình là người siêu năng?"
Ôn Văn có che giấu hơi thở của mình, muốn như thế này để tới gần tổng bộ Đọa Thần Huyết là không thể nào, nhưng loại quỷ hồn này không nên phát hiện ra Ôn Văn mới đúng.
"Cũng không đúng, hơi thở của quỷ hồn này có cảm giác còn yếu hơn cả lũ cá trong hồ, làm gì có năng lực phát hiện mình."
"... chờ đã, lũ cá trong hồ này, cảm giác tồn tại có phải quá mạnh rồi không?"
Ôn Văn rốt cuộc cũng nghĩ tới điểm mấu chốt, anh lấy ly trăm vị ra lấy một ít nước trong hồ, lắc lư mộc chốc để nước chuyển hóa thành máu.
Sau đó Ôn Văn rót ly nước máu tanh nồng này vào trong hồ nước.
Một lát sau, lũ cá trong hồ bắt đầu xôn xao, một con cá nheo khổng lồ dài hơn ba mét ở dưới đáy hồ lẳng lặng tiếp cận Ôn Văn.
Đương nhiên, con cá nheo này cho rằng mình hành động rất bí mật, thực tế thì cũng khá bí ẩn đấy, nhưng Ôn Văn có bản đồ địa hình nên quan sát rất rõ ràng.
Con cá nheo này và cá nheo bình thường có chút khác biệt, trên thân thể to mập của nó đều là vết thương, hai bên mép có sợi râu dài gần bằng cơ thể.
Sợi râu đó lặng yên thò lên khỏi mặt nước rồi cuốn lấy chân Ôn Văn, trực tiếp kéo anh rơi xuống hồ.
Động tác của nó rất thành thục, khẳng định đã làm không biết bao nhiêu lần, nếu có người nhìn thấy cảnh này thì thật sự rất giống trượt chân rơi xuống nước.
Sau khi Ôn Văn rơi vào nước, mặt hồ xuất hiện bọt nước kịch liệt, giống như đang diễn ra một trận chiến kịch liệt.
Sau đó dần dần an tĩnh lại...