Chương 230 - Nhịp Tim Nặng Nề
Tên đang lén quan sát kia thấy Ôn Văn biến mất thì hơi nhướng mày.
Muốn xuống nước xem tình huống của Ôn Văn nhưng vội vàng dừng lại.
Mệnh lệnh của cấp trên là nếu đối phương không phát hiện phân bộ, cho dù chết cũng không cho phép bại lộ sự tồn tại của phân bộ, vì thế hắn vẫn tránh mặt ở xa xa không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Không tới mười phút, Ôn Văn từng bước từng bước từ dưới hồ bước lên, một tay túm cái đuôi cá trơn trượt, tay kia cầm một hạt châu nhỏ.
Ở trong nước, đầu tiên Ôn Văn dễ dàng đánh bất tỉnh con cá nheo này, sau đó tìm được quỷ hồn đang mờ mịt lượn lờ, biến nó thành oan hồn châu.
Hai chuyện này, Ôn Văn chỉ tốn không tới ba phút.
Tiếp đó Ôn Văn thử ở dưới nước tiếp cận sơn trang Lệ Thủy, có điều chỉ bơi được khoảng mười mét thì Ôn Văn phát hiện chuyện này căn bản không có khả năng.
Càng tới gần thì Ôn Văn lại càng cảm nhận rõ tiếng hít thở nặng nề và nhịp tim đập mạnh mẽ.
Nhịp đập kia rất nặng, giống như âm thanh của chiếc trống da bò khổng lồ bị bóp nghẹt ở dưới nước vậy, Ôn Văn không có cách nào tưởng tượng được sinh vật có thể phát ra tiếng tim đập này rốt cuộc có thể hình lớn tới cỡ nào.
Ôn Văn biết, chỉ cần mình tiến tới gần hơn một chút nữa thôi thì sẽ làm thứ đó chú ý, vì thế anh sáng suốt không tiếp tục thâm nhập sâu hơn.
Từ trong nước tiến lên, Ôn Văn dùng năng lực khống chế nước của quỷ hồn tách nước khỏi người mình, có điều cảm giác vẫn còn dinh dính, vì thế anh cảm thán nói: "Không mặc đồ lót cũng có chút chỗ tốt, ít nhất thì khi bị nước thấm ướt thì không phải khó chịu vì quần áo dính bết vào người."
Sau đó, Ôn Văn không ở lại nơi này lâu hơn nữa, trực tiếp mang theo con cá nheo kia lên ô tô rời đi, không hề có chút lưu luyến nào với sơn trang Lệ Thủy.
Bóng dáng vẫn luôn nhìn chằm chằm Ôn Văn thở dài một hơi, nhìn thấy Ôn Văn rời đi, hắn từ phía sau thân cây bước ra.
Hắn nhấn thiết bị truyền tin trên tai nói: "Mục tiêu không có hành động khả nghi, xác nhận là thợ săn săn quỷ trong tin tức, không có vấn đề."
...
Sau khi rời khỏi phạm vi sơn trang Lệ Thủy, Ôn Văn gọi một cuộc điện thoại cho Hiệp Hội Thợ Săn của thành phố Diên Lăng, gọi người tới xử lý con cá lớn này.
Con cá nheo này đã ăn không ít người, vì thế Ôn Văn không có hứng thú mang nó vào trạm thu nhận làm thức ăn dự phòng, anh có một xíu thích sạch sẽ.
Có điều nhìn dáng vẻ con cá nheo này, Ôn Văn cũng hiểu được vì sao thành phố Diên Lăng không giải quyết vấn đề ở nơi này.
Bởi vì nơi này quả thực có hơi thở quỷ hồn, vì thế bọn họ sẽ cho rằng sự kiện rơi xuống nước là do quỷ hồn quấy phá.
Nhưng quỷ hồn này quá suy yếu, yếu đến mức nếu dùng phương pháp bình thường thì căn bản không thể nào bắt được.
Mà đầu sỏ gây ra những vụ rơi xuống nước chính là con cá nheo khổng lồ này, nó chẳng qua chỉ là một động vật biến dị mà thôi, cũng không gây được sự chú ý.
Sau khi giao con cá nheo cho nhóm nhân viên hỗ trợ, Ôn Văn bắt đầu tiếp tục săn quỷ hồn, diễn trò thì đương nhiên phải diễn trọn vẹn.
Anh nghi ngờ trong Hiệp Hội Thợ Săn của thành phố Diên Lăng có gián điệp của Đọa Thần Huyết, vì thế ở trước mặt Hiệp Hội Thợ Săn của thành phố Diên Lăng, Ôn Văn không thể lộ ra kẽ hở.
Trước khi lái xe tới địa điểm tiếp theo, Ôn Văn tìm một nơi bí ẩn rồi tiến vào trạm, đi tới kho hàng khu Tai Hại.
Kho hàng khu Tai Hại hiện giờ có ba vật thu nhận.
Số một là con Husky đầu người thân chó, tên là chó đầu người, nó có năng lực khắc chế quỷ hồn rất lớn.
Số hai là một con rối gỗ không cao, tên là con rối đập vỡ đầu gối, nó sẽ đánh vỡ đầu gối của tất cả nhìn mình từ trên cao.
Số ba tên là 'Mọc Thêm Cơ Thể Vô Hạn', diện mạo bên ngoài là một đống vặn vẹo bất định hợp thành bởi các phần cơ thể con người, nó là 'Trịnh Phong'.
Sau khi Ôn Văn giết chết ác ma bóng tối Bariel, Trịnh Phong đã triệt để mất đi đặc tính suy nghĩ, ngay cả suy nghĩ tấn công cũng không tồn tại, biến thành một cục thịt chỉ cần cắt là có thể mọc thêm vô hạn.
Vì thế hắn không còn là người siêu năng nữa mà trở thành một vật thu nhận.
Khi đó Ôn Văn mới phát hiện thì ra vật thu nhận và quái vật còn có thể chuyển đổi.
Một khi người siêu năng đã không còn ý chí của mình, hoàn toàn do năng lực làm chủ thì có thể coi là một vật thu nhận.
Có điều, lần này Ôn Văn không phải tới tìm 'Trịnh Phong', mà là tìm 'Chó Đầu Người'.
Chó đầu người là khắc tinh của quỷ hồn, vì thế Ôn Văn muốn dùng nó để bắt quỷ hồn.
Mặc dù trông giống chó nhưng Chó Đầu Người một mình ở trong phòng giam lâu như vậy cũng không hề cô độc.
Khi thấy Ôn Văn thì nó vui vẻ chậm rãi tiến tới trước mặt Ôn Văn, thân thiết ngoắc đuôi.
"Chốc nữa tao sẽ thả mày ra ngoài tản bộ, mày giúp tao bắt quỷ, được không?"
Chó Đầu Người thực nhân tính hóa gật đầu, hiện giờ cái đầu của nó đã hoàn toàn biến thành đầu nhân loại, không có bất kỳ đặc điểm nào của loài chó, đồng thời diện mạo cũng rất thanh tú, cho dù có tên biến thái nào nảy ra ý tưởng táo bạo với nó thì cũng không có gì kỳ quái.
Có được sự đồng ý của nó, Ôn Văn liền rời khỏi trạm thu nhận, dùng tay trái búng một cái, chó đầu người xuất hiện ở trước mặt anh.
Mặc dù có trạm thu nhận ràng buộc, chó đầu người chắc chắn sẽ phối hợp với Ôn Văn, nhưng dù sao nó cũng là vật thu nhận duy nhất chủ động muốn nương tựa vào anh, vì thế Ôn Văn cũng muốn tôn trọng ý nguyện của nó.
Chó đầu người vừa xuất hiện, Tam Tể Nhi liền trừng mắt, phát ra tiếng gầm rú.
Tam Tể Nhi cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp, tên Ôn Văn này không phải muốn nuôi thêm thú cưng chứ?
Vừa nghĩ tới khả năng ngay cả da chân mà cũng có người muốn giành với mình, Tam Tể Nhi cảm thấy thực bi thương.
Có điều Ôn Văn không hề để ý tới chút tâm tư đó của nó, chỉ sờ cằm suy tư.
"Dùng găng tay Tai Ách sửa dụng vật thu nhận thì có thể không phải chịu phản ứng phụ, như vậy có lẽ cũng có thể sử dụng vật thu nhận mạnh nhất của mình đi? Phải tìm cơ hội để thử mới được."
Vật thu nhận mạnh nhất mà Ôn Văn nói tới chính là vòng tay 'Sức Mạnh Mười Hai Tầng Triết Học', sau lần bị ép trần truồng chạy một phen, Ôn Văn đã vất nó vào góc ăn bụi, chưa từng dùng qua lần nào.
Vòng tay bị hạn chế rất lớn, vì thế có vẻ khá yếu.
Nhưng nếu thông qua trạm thu nhận sử dụng để không bị những hạn chế này ảnh hưởng thì vòng tay triết học sẽ làm thực lực của Ôn Văn tăng lên một mức độ khá là khả quan!
Ôn Văn lắc đầu, tạm thời không nghĩ tới vòng tay nữa, dẫn chó đầu người đi tới một tòa nhà cũ nát.
Mấy năm trước, tòa nhà này đã xảy ra rất nhiều vụ thảm án diệt môn, những vong linh không cam lòng chết đi kia vẫn còn nối tiếp nhau ở trong tòa nhà này.
Chó đầu người ngoắc ngoắc đuôi, nó cảm nhận được số lượng quỷ hồn rất lớn ở nơi này, cũng cảm thấy hứng thú với chúng.
Vì thế Ôn Văn chơi trò dẫn rắn và chó đi dạo, nhàn nhã tiến vào khu đất dữ bị phong tỏa này.
Dưới sự phối hợp khắng khít của chó đầu người, bọn họ dễ dàng quét ngang tòa nhà quỷ ám này, bận bịu tới tận nửa đêm thì Ôn Văn mới lái ô tô về khách sạn.
Chó đầu người chỉ cần đứng im ở đó đã có thể làm suy yếu đám quỷ hồn, gầm nhẹ một tiếng thì làm chúng không có chỗ trốn.
Ngoại trừ một quỷ hồn có năng lực đặc biệt, cũng chính là thủ phạm gây ra những vụ thảm án ở tòa lầu này, một tên phóng hỏa khét tiếng.
Mấy năm trước đã bị xử tử hình, đáng ra thì hắn không nên xuất hiện ở hiện thế với dạng oan hồn như vậy.
Nhưng có một thanh niên não tàn xem tên phóng hỏa này là thần tượng, học theo để tiếp tục gây án.
Cuối cùng thành công triệu hoán hắn tới thế giới hiện thật, trở thành oan hồn hung linh tàn sát bừa bãi.