Chương 232 - Vest Trắng Và Trêu Đùa
Ôn Văn ho khẽ hai tiếng: "Tao còn một vấn đề muốn hỏi bọn mày, câu trả lời làm tao hài lòng thì tao sẽ thưởng oan hồn châu."
Cả bốn quỷ hồn đều nghiêm túc nghe vấn đề của Ôn Văn.
"Tao muốn biết trước khi bọn mày chết, bọn mày có làm giao dịch gì với một người đàn ông mặc vest trắng hay không?"
Nghe thấy vest trắng, quỷ phóng hỏa và quỷ TV lộ ra vẻ mặt mờ mịt, quỷ phóng hỏa chỉ là một kẻ cuồng sát thuần túy, mà quỷ TV trước khi chết tuy đã trải qua tình cảnh khá bi thảm nhưng không hề có gì kỳ quái.
Nhưng quỷ nước và Chu Huân thì xuất hiện biểu cảm suy tư, sau đó cùng lắc đầu, tỏ vẻ mình chưa từng gặp.
So sánh phản ứng của đám quỷ, Ôn Văn liền biết tên mặc vest trắng kia thật sự tồn tại.
Lúc tiến hành vậy quét quỷ hồn ở thành phố Phù Dung Hà, Ôn Văn mơ hồ phát hiện ẩn phía sau rất nhiều vụ án ác tính ở thành phố Phù Dung Hà có một kẻ đứng sau giấu mặt.
Có điều suy đoán này khá là mờ mịt, Ôn Văn không thể đưa ra bằng chứng.
Thẳng đến khi Ôn Văn tận mắt nhìn thấy một người đàn ông mặc vest trắng muốn ký khế ước với người thanh niên tên Trương Phàm kia mới coi như thật sự phát hiện sự tồn tại của chúng.
Thật ra Ôn Văn vẫn luôn nhớ kỹ tên mặc vest trắng kia, chỉ là vì đủ loại nguyên nhân mà tạm gác lại, đến hôm nay mới có cơ hội để hỏi.
Nhìn thấy phản ứng của quỷ hồn, Ôn Văn liền biết bọn họ không chịu nói ra rất có thể là vì khế ước kia.
Có khế ước tồn tại, cho dù Ôn Văn hỏi thế nào thì bọn họ cũng không dám trả lời.
Một khi trả lời thì sức mạnh của khế ước kia có thể trực tiếp giết chết bọn họ!
Ôn Văn lẩm bẩm: "Tổ chức thần bí như vậy... mục đích của chúng rốt cuộc là gì, sao lại không có ai biết tới sự tồn tại của bọn họ, mục đích thúc đẩy những vụ án giết người thảm khốc kia là gì?"
Nói thật thì nếu Ôn Văn không trực tiếp hỏi hai quỷ hồn thì anh thậm chí còn không thể xác nhận sự tồn tại của những kẻ đó, bởi vì đến tận bây giờ, anh chỉ mới gặp thoáng qua một bóng dáng mơ hồ mà thôi.
Thế nhưng Ôn Văn không biết, tổ chức thần bí kia thật ra đã từng ăn trái đắng vì anh rồi.
Ôn Văn lắc đầu, không truy hỏi chuyện kẻ vest trắng nữa, đám đó hành động bí mật như vậy, không phải chuyện mà anh có thể quản bây giờ.
Mà anh không hề có bất cứ bằng chứng nào chứng minh bọn chúng tồn tại, vì thế cũng không thể làm Hiệp Hội Thợ Săn chú ý, hiện giờ anh vẫn tập trung bồi dưỡng quỷ hồn thì hơn.
Ôn Văn ho khẽ một tiếng, nói với Chu Huân: "Câu trả lời của cô làm tôi rất hài lòng, vì thế tôi sẽ cho cô phần thường thật lớn."
Chu Huân mờ mịt, cô trả lời gì chứ?
Mà lòng ghen tỵ của ba quỷ hồn còn lại cũng đã tràn đầy ánh mắt chúng rồi.
Dù sao chính là Ôn Văn muốn tùy tiện lấy cớ để bồi dưỡng Chu Huân mà thôi.
Ôn Văn trực tiếp ném một viên oan hồn châu vào phòng giam, ánh mắt Chu Huân sáng lên, không hiểu thì không hiểu nhưng chỗ tốt thì vẫn phải lấy.
Cô trực tiếp nhảy lên, giống như chó con mà dùng miệng đớp lấy hạt châu kia, hưởng thụ nuốt xuống.
Ném một viên chưa đủ, Ôn Văn thấy Chu Huân tiêu hóa xong thì tiếp tục ném thêm một viên nữa, mà Chu Huân thì không ngừng di chuyển trong phòng giam để chụp lấy hạt châu.
Theo số lượng hạt châu bị ăn ngày nhiều, biểu cảm trên mặt Chu Huân ngày càng dữ tợn, từ một chó ngoan hiền biến thành con sói hung ác!
Lúc nuốt hạt châu thứ hai mươi bảy, Chu Huân hoàn toàn mất đi lý trí, biến thành một oan hồn cuồng bạo.
Hai mươi bảy ý chí quỷ hồn đang tranh giành quyền khống chế trong cơ thể Chu Huân, làm cô biến thành một thứ dị dạng, không còn tươi trẻ xinh đẹp nữa.
Có điều Ôn Văn đã có kinh nghiệm đối với chuyện này, anh dùng sức mạnh Tai Biến mạnh mẽ xóa đi ý chí trong cơ thể Chu Huân.
Chỉ còn lại mỗi mình bản thể Chu Huân nửa quỳ trong phòng giam, lớp vật chất bên ngoài dần dần biến thành một cái kén quỷ bao lấy cô.
Chỉ cần chờ đợi một khoảng thời ngắn mà thôi, Chu Huân sẽ biến thành quỷ hồn cấp Tai Hại thứ hai trong tay Ôn Văn, mà đòn công kích tinh thần của Ôn Văn cũng sẽ mạnh mẽ hơn!
Anh tin tưởng đòn tấn công tinh thần cấp Tai Hại nhất định sẽ mang tới bất ngờ cho mình.
Còn dư lại vài hạt châu, Ôn Văn phân biệt thảy cho quỷ nước và quỷ TV, về phần quỷ phóng hỏa có thực lực mạnh nhất thì không mò được hạt nào.
Trước khi đi, Ôn Văn nói với quỷ TV và quỷ nước: "Sau này chỉ cần bọn mày học tập cho giỏi thì sẽ có cơ hội có được oan hồn châu, đồng thời cũng nên dạy dỗ quỷ hồn mới tới, cho nó biết nên làm sao lăn lộn ở nơi này."
Dặn dò xong, Ôn Văn cũng không để ý tới chuyện hai quỷ hồn này làm sao dạy quỷ phóng hỏa, Ôn Văn tự mình cầm lấy một đống đồ vật rồi đi tới phòng giam khu Tai Nạn, muốn kiểm tra tình huống của Nhan Bích Thanh.
Lúc này lớp than đen trên người Nhan Bích Thanh đã bị bong ra, da bắt đầu mọc trở lại nhưng vẫn chưa bao phủ toàn bộ, trông có phần kinh dị.
Là một quái vật sử dụng cơ thể con người, tốc độ khôi phục như vậy đã có thể coi là rất nhanh rồi.
Nguyên cái chân heo đã bị Nhan Bích Thanh ăn hết sạch, thậm chí ngay cả phần xương cứng cũng bị nhai nát nuốt vào bụng, trình độ này thật sự có thể so với Tam Tể Nhi.
Hiện giờ hắn đang núp trong góc, dùng đôi mắt lóe ra ánh sáng xanh âm trầm nhìn Ôn Văn.
Về phần vì sao hắn lại núp trong góc tường.
Mọi người biết rồi đấy, trước đó da của hắn đã bị đốt rụi thành than, da đã thảm như vậy, quần áo đương nhiên cũng bị đốt rụi thành tro...
"Mày... là ai, sao tao lại ở đây?" Nhan Bích Thanh dùng giọng nói khàn khàn hỏi, hắn vẫn chưa rõ tình huống của mình.
Ôn Văn âm trầm nói: "Khà khà, tao là ai không quan trọng, quan trọng là... sau này mày phải ở nơi này."
Vì để tránh phiền phức không cần thiết, ngoại trừ đám quái vật lúc đầu, số sau đó căn bản chưa từng thấy qua mặt thật của Ôn Văn, anh làm vậy để tránh tình huống nhân viên thu nhận thông qua quái vật để suy đoán thân phận của Ôn Văn.
Nhan Bích Thanh hừ lạnh hai tiếng: "Ha hả."
Mặc kệ kẻ trước mắt là ai, ít nhất thì hiện giờ hắn cũng bảo vệ được tính mạng, tiếp đó chỉ cần khôi phục tới trình độ nhất định thì hắn sẽ trốn khỏi nơi này.
Ôn Văn gõ gõ chắn song phòng giam nói: "Mày đang lên kế hoạch trốn thoát đúng không, tao khuyên mày nên từ bỏ ý nghĩ này đi, nơi này hoàn toàn vượt khỏi sức tưởng tượng của mày đấy."
Nhan Bích Thanh im lặng không nói, hắn không muốn nói gì cả.
Ôn Văn mỉm cười, nhàn nhã mở cửa phòng giam bước vào, mang theo đồ đã chuẩn bị sẵn.
Một xâu thịt nướng thật lớn, một thùng nước trong và chồng sách....
Khu Tai Nạn tạm thời không có nhân viên phụ vụ, vì thế chuyện hầu hạ Nhan Bích Thanh ăn uống phải do tự mình Ôn Văn đảm nhiệm.
Nhan Bích Thanh nhíu mày, thức ăn và nước uống thì hắn hiểu, nhưng đống sách kia là sao?
"Này là cái gì, đưa tao mấy thứ này là muốn sỉ nhục tao à?"
Nhan Bích Thanh có được tri thức mà tiền thân sở hữu, đương nhiên cho rằng những thứ này dùng để trêu đùa mình.
"Ah, này là để cho mày giải buồn, phải học tập cho giỏi, phấn đấu tiến tới trước, mày sẽ tìm được thú vui khi sinh sống trong trạm thu nhận thôi." Ôn Văn nghiêm túc giải thích.
Nhan Bích Thanh rất muốn giết chết Ôn Văn, nhưng hắn vẫn cố gắng nhẫn nhịn xúc động.
Hiện giờ hắn vẫn chưa hoàn toàn khôi phục, hơn nữa hắn cũng không rõ tình huống nơi này.
Sau khi đưa đồ xong, lại đơn giản kiếm tra tình trạng cơ thể Nhan Bích Thanh một chút, Ôn Văn chuẩn bị rời đi.
Trước khi đi, anh quay đầu lại nhìn Nhan Bích Thanh nói: "À, có chuyện quên nói với mày, trong phòng giam này, mày phải nhớ kỹ một điều."
"Vĩnh viễn đừng thử làm trái ý tao!"
Nói xong, trên người Ôn Văn xuất hiện năng lượng màu đen gần như hóa thành thực thể, uy áp mạnh mẽ đến mức làm Nhan Bích Thanh nháy mắt thay đổi sắc mặt, không khỏi rúc sát vào góc tường hơn.
"Mau chóng dưỡng khỏe cơ thể đi, như vậy mày mới có chút hữu ích." Bóng dáng Ôn Văn rời xa, chỉ để lại một mình Nhan Bích Thanh.
Nhan Bích Thanh tức giận đấm tường: "Chết tiệt... thế mà lại là quái vật cấp Tai Biến, sao mình lại bị bắt tới đây chứ, mục đích của hắn rốt cuộc là gì..."