Chương 234 - Thực Lực Của Đọa Thần Huyết
Hoành Ảm đang ngủ say thì đột nhiên lỗ tai dựng thẳng, sau đó tóc gáy toàn thân dựng đứng.
Cậu lập tức trợn mắt bật dậy, phát hiện trước mặt mình có một bóng đen!
Bóng đen này mặc áo khoác rộng thùng thình không nhìn thấy rõ mặt, thế nhưng khí đen lượn lờ quanh người, vừa nhìn đã biết không phải thứ tốt.
Nhưng khi nhìn thấy Ôn Văn, Hoành Ảm lại thả lỏng hẳn.
Trên người Hoành Ảm có xiềng xích khống chế sức mạnh siêu nhiên, cho dù khẩn trương thì có lợi ích gì đâu, dù sao cũng là mặc cho người ta chém giết mà thôi.
"Ừm... tới xem một chút mới phát hiện, ánh mắt của cậu thật sự rất sáng." Để có một ấn tượng tốt, Ôn Văn ôn hòa cười nói với Hoành Ảm.
Có điều, anh không nói dối, ánh mắt của Hoành Ảm lóe lên ánh huỳnh quang màu xanh nhàn nhạt, giống như đôi mắt của dã thú ở trong đêm tối.
"Sao hôm nay bà già kia không tới, mỗi ngày đều bị kinh nguyệt dí nên không chịu nổi rồi à?" Hoành Ảm một lần nữa nằm xuống, có chút phách lối nói.
Trong hoàn thành, ba hoa mồm mép chính là động lực giúp Hoành Ảm có thể kiên trì, bằng không cho dù bốn tháng này cho dù cậu không khuất phục thì cũng sẽ điên mất.
"Tôi không biết bà già cậu nói là ai, tôi đại diện cho Trạm Thu Nhận Tai Ách tới đây, hi vọng cậu có thể gia nhập hội chúng tôi."
Hoành Ảm bật cười: "Trạm Thu Nhận Tai Ách... bọn mày cho rằng chỉ cần đổi tên thì tao sẽ đồng ý à?"
Ôn Văn lắc đầu nói: "Có lẽ cậu hiểu nhầm rồi, tôi không phải người của Đọa Thần Huyết, mà là người sẽ giải cứu cậu."
"Giải cứu..."
Ánh mắt Hoành Ảm sáng hơn một chút, giống như hai ngọn đèn nhỏ, nhưng ngay sau đó lại trở nên ảm đạm.
"Tôi không phải trẻ con ba tuổi mà mày nói cái gì tao cũng tin, chỉ cần tao có cơ hội thoát ra, tao sẽ giết sạch tất cả bọn mày!"
Ôn Văn không tức giận, chỉ nói tiếp: "Tôn chỉ của Trạm Thu Nhận Tai Ách chúng tôi là phát hiện uy hiếp, khống chế uy hiếp, thu thập uy hiếp, xét theo một ý nghĩa nào đó thì có chút tương tự với Hiệp Hội Thợ Săn."
Nghe thấy Hiệp Hội Thợ Săn, Hoành Ảm có chút động tâm, cậu vẫn luôn muốn được trở thành thợ săn.
Nhưng đối với người bình thường không có năng lực, xét theo mọi phương diện thì Hiệp Hội Thợ Săn không tồn tại, vì thế cho dù Hoành Ảm đã tìm kiếm khắp nơi vẫn không có kết quả.
"Nhưng nhìn lại dáng vẻ của mình đi, trông không giống dáng vẻ người tốt chút nào cả, với lại nếu mày thật sự là người của tổ chức đó, bọn chúng sẽ để mày vào đây à?"
Đưa ra nghi vấn tức là Hoành Ảm đã động tâm rồi, nhưng cậu ta không thể xác nhận được lời Ôn Văn nói có phải là thật hay không.
"Thật ra tôi không chân chính tiến vào đây, với lại cậu không ngại thì nhìn lại phía sau đi."
Hoành Ảm nhìn một cái liền sững sốt, cậu thế mà lại thấy thân thể của mình.
Gần như nháy mắt đó, Hoành Ảm đã thấu suốt hiểu được mình đang bị vây trong một trạng thái đặc biệt, mà chính là nhờ vào trạng thái này người này mới có thể tới gặp mình.
Ôn Văn không nói nhiều, bởi vì có nói cũng không thể làm Hoành Ảm thả lỏng cảnh giác.
Đối với thiếu niên có thể kiên trì chống chọi hơn bốn tháng này, không quản là bất kỳ lời khuyên nhủ gì cũng không có ý nghĩa, bởi vì tất cả đều có thể là âm mưu.
"Đợi đến khi tôi cứu cậu ta ngoài rồi, tôi sẽ tới tìm cậu ký hợp đồng, hi vọng đến khi đó cậu sẽ không từ chối tôi."
Phải chân chính có được tự do thì Ôn Văn mới dễ dàng thu nạp cậu ta trở thành nhân viên trạm thu nhận.
Hôm nay Ôn Văn quyết định tới đây, kỳ thật chỉ muốn bắt chuyện mà thôi, tránh đến khi cứu cậu ta ra ngoài xong, cậu ta lại không chịu giữ lời.
Sau đó Ôn Văn rời khỏi phòng giam Hoành Ảm, bắt đầu dạo loang quanh nơi này.
Lợi dụng trạng thái đặc biệt này để điều tra tình huống nội bộ nơi này là một mục đích khác của Ôn Văn.
Trong trạng thái này, Ôn Văn không thể cách Hoành Ảm quá xa, nhưng ít nhiều gì cũng có thể thấy được chút tình huống.
Đầu tiên, bên ngoài địa lao là một người mặc áo giáp, Ôn Văn tiến tới gần xem thì phát hiện bên dưới lớp giáp là gương mặt đầy lông lá xồm xàm.
Nó rõ ràng là một con quái vật dị chủng!
Ôn Văn đơn giản đánh giá nó một chút, phỏng chừng có thực lực Tai Họa, ở đây để trông coi Hoành Ảm.
Lướt qua con quái vật này, Ôn Văn bắt đầu dạo quanh khu vực gần phòng giam một chốc.
Trong phạm vi mình có thể hoạt động, Ôn Văn thế mà lại gặp ba người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa, tuy đều là bậc hạ tự Đồng Hóa giống như L tiên sinh nhưng nó không hề làm Ôn Văn khinh thường.
Ngoài ra, quái vật và người siêu năng dưới cảnh giới Đồng Hóa cũng có không ít.
Có điều nó không nằm ngoài dự đoán của Ôn Văn, theo thông tin bình báo mà Ôn Văn có, nếu không có lực lượng như vậy thì căn bản không thể nào là phân bộ của Đọa Thần Huyết.
Đọa Thần Huyết là tổ chức bí ẩn ngang ngược nhất trong liên bang, nhiều lần công khai khiêu chiến Hiệp Hội Thợ Săn.
Có thể ngông cuồng như vậy, đương nhiên cũng có thực lực mạnh mẽ, cũng là mối họa lớn trong lòng Hiệp Hội Thợ Săn, trong mỗi khu lớn chúng đều có phân bộ của mình.
Phân bộ ở khu lớn sẽ có ít nhất một cường giả cảnh giới Đồng Hóa chân tự trấn giữ.
Sau đó thượng tự và trung tự chắc chắn phải có, hạ tự thì ít nhất cũng phải mấy chục người.
Người siêu nhiên hạ tự Đồng Hóa ưu tú, sẽ được đặt tên từ mười sáu chữ cái.
Ví dụ như A tiên sinh, B nữ sĩ, C này nọ.
Những tin tức đó có thể coi như là tin tình báo công khai, nhưng Đọa Thần Huyết rốt cuộc có sức mạnh thế nào thì không ai rõ.
Có điều phần lớn người của Đọa Thần Huyết ở bên ngoài gây sự thì sức mạnh lưu lại đều không quá khoa trương.
Địa lao nằm nằm sâu dưới đất tầm mười mét, Ôn Văn muốn cưới người đi thì ít nhiều gì cũng cần hao tốn chút sức lực.
Tình huống căn bản thế nào đã nắm được, Ôn Văn liền quay trở về cơ thể mình.
"Rất tốt, hiện giờ mọi việc đã chuẩn bị rồi, chỉ còn kém một bước tố cáo mà thôi."
Ôn Văn đương nhiên không định tự mình đi cứu người, làm vậy là muốn tìm chết, vì thế chắc chắn là phải tố cáo, sau đó thừa dịp hỗn loạn cứu người, nhưng tố cáo như thế nào thì phải chú ý kĩ càng.
Khẳng định không thể giống như thành phố Phù Dung Hà, trực tiếp gọi điện cho Lâm Triết Viễn, sau đó Lâm Triết Viễn sẽ lật đật chạy tới rắc rắc xử lý gọn gàng đám Đọa Thần Huyết kia.
Chuyện này là không thực tế, bởi vì đối tượng bị rắc rắc lần này sẽ chính là Lâm Triết Viễn.
Ôn Văn cũng không thể báo cho Hiệp Hội Thợ Săn thành phố Diên Lăng, ai biết trong bọn họ có nội gián hay không, anh thậm chí còn không tin tưởng bất cứ ai trong nhóm cao tầng Hiệp Hội Thợ Săn tỉnh Đông Sơn.
Đủ mạnh đến mức chống lại tổ chức người siêu năng của Hiệp Hội Thợ Săn tỉnh Đông Sơn, an bình ẩn mình ở đây, khả năng cao tầng Hiệp Hội Thợ Săn tỉnh Đông Sơn bị thâm nhập cũng không phải không có.
Có thể xem là một thám tử, bản năng của Ôn Văn nghi ngờ hết mọi khả năng có liên quan tới Đọa Thần Huyết, vì thế nếu muốn tố cáo thì anh sẽ hành động không có chút sơ hở nào.
Nghĩ tới đây, Ôn Văn mở trang web thợ săn, tìm kiếm số điện thoại tiếp nhận tố cáo của tổng bộ thợ săn khu Hoa Phủ.
Nếu ngay cả tổng bộ khu Hoa Phủ cũng bị đục ruỗng thì Ôn Văn thật sự không biết nói gì nữa.
Nhưng bình thường cuộc gọi này chỉ có siêu thợ săn mới có tư cách trực tiếp gọi, thợ săn bình thường muốn tố cáo thì cần phải thông qua Hiệp Hội Thợ Săn ở địa phương, Ôn Văn là thợ săn bình thường nên anh căn bản không có tư cách gọi.
Vì thế, Ôn Văn cần tìm người giúp đỡ.
Mà người này chính là Đinh Minh Quang!
"Hey, Minh Quang... con khỉ của ông khôi phục xong chưa?"
Đinh Minh Quang đang uống nước cẩu kỷ thì phun ra: "Tôi nói với ông cả trăm lần rồi, đó là vượn trình tự, không phải khỉ!"
Sau đó biểu cảm của Đinh Minh Quang trở nên thô bỉ hẳn, nháy mắt ra hiệu với Ôn Văn: "Trang web mà tôi đưa cho ông trước đó, đã xem chưa?"
Ôn Văn tằng hắng một tiếng, mấy trang web này nọ, anh có thể tìm Đinh Minh Quang để hỏi, cũng có thể tự mình lén xem, nhưng cùng người khác bàn về chuyện này trên điện thoại thì ít nhiều gì cũng có chút xấu hổ.
"Không nói tới chuyện này, tôi cần ông giúp tôi chuyển một cuộc điện thoại, đồng thời mã hóa cuộc gọi đó!"