Chương 235 - Trước Giông Bão
Trong tòa cao ốc chọc trời của thành phố Thịnh Kinh.
Một người đàn ông trung niên đầu hơi hói ngồi trong phòng làm việc, say mê nhìn thư ký của mình đang xử lý công văn.
Vóc dáng thư ký cao gầy diện mạo nghiêm túc, đeo một cặp kính gọng đen, là mỹ nữ tri thức tiêu chuẩn.
Có điều người đàn ông này có sắc tâm nhưng không có sắc đảm [gan], chỉ dám dòm lén mà thôi, khi thư ký ngẩng đầu lên thì ông vội vàng thu hồi ánh mắt.
Hết thảy thoạt nhìn rất bình thường, nếu như phía sau người người đàn ông kia không có một con giao long màu trắng đang cuộn tròn thì sẽ càng bình thường hơn.
Giao long dùng móng vuốt to bự của mình cẩn thận cầm một điếu xì gà thật to, hưởng thụ phà ra làn khói.
Tất cả khói mà nó phun ra đều ngoan ngoãn chui vào miệng cửa thông gió, hoàn toàn không để người khác ngửi thấy.
Người đàn ông trung niên kia họ Diệp, tên là Diệp Hải Mạt, là hội trưởng Hiệp Hội Thợ Săn khu Hoa Phủ, bình thường nhân viên làm việc ở tổng bộ hay gọi ông là Diệp Công.
Đột nhiên chiếc điện thoại màu đỏ đặt trên bàn thư ký đổ chuông làm Diệp Hải Mạt nhíu mày.
Phòng làm việc của ông có tổng cộng ba chiếc điện thoại, màu đen là chuyện bình thường của Hiệp Hội Thợ Săn, màu trắng là chuyện riêng, mà màu đỏ thì chỉ đổ chuông khi có tình huống khẩn cấp.
Vì thế Diệp Hải Mạt vội vàng nghe máy.
"Diệp Công, có một thợ săn không rõ thân phận gọi điện tới nói rằng mình biết vị trí của tổng bộ Đọa Thần Huyết, tôi xác nhận không có nguy hiểm, có thể chuyển cuộc gọi."
Trong tổng hội khu Hoa Phủ, bất cứ cuộc gọi không rõ nào gọi tới sẽ do nhân viên có năng lực đặc biệt kiểm tra, đề phòng xảy ra nguy hiểm.
Phải biết, không chỉ Nhan Bích Thanh có năng lực liên quan tới thiết bị truyền tin, những người siêu năng khác cũng có thể dựa vào chúng để làm ra nhiều chuyện.
"Thật sao?"
Diệp Hải Mạt lên tinh thần, ông sớm đã muốn đè bẹp khối u ác tính Đọa Thần Huyết này rồi.
"Nối máy đi."
Một lát sau, một âm thanh khá quái dị truyền tới, âm thanh này rất giống một diễn viên nổi danh vì một bộ kịch ngắn mặt thận heo, là âm thanh ngụy trang của Ôn Văn.
"Ông là hội trưởng hiệp hội à?"
Diệp Hải Mạt trầm giọng: "Tôi là Diệp Hải Mạt."
Nghe thấy âm thanh của Diệp Hải Mạt, Ôn Văn thầm gật đầu, giọng nói mà anh nghe thấy trong tài liệu chính là giọng này.
Với năng lực của Ôn Văn thì hoàn toàn có thể xác nhận chuyện này, vì thế anh trả lời: "Tôi biết vị trí tổng bộ Đọa Thần Huyết, tình báo này đáng giá không ít khen thưởng nhỉ?"
Diệp Hải Mạt lập tức nói: "Sẽ không thiếu phần thưởng cho cậu, nhưng tôi muốn xác nhận thân phận của cậu."
Ôn Văn lắc đầu: "Không được, trước khi bọn ông thật sự xử lý bọn chúng, tôi sẽ không lộ thân phận.
Trước khi chuyện này được xử lý xong, Ôn Văn tuyệt đối không tin tưởng bất cứ ai, huống chi nếu như bị bọn họ biết thân phận, lúc hành động Ôn Văn khẳng định sẽ bị giám thị, như vậy anh sẽ không thể đi cứu người.
Diệp Hải Mạt nhíu mày: "Vậy làm sao cậu có thể xác định lời mình nói là thật chứ không phải một cái bẫy."
Ôn Văn trầm ngâm hai giây rồi nói: "...ừm, Đọa Thần Huyết đều là lũ ngu, thần linh chúng thờ cúng cũng là kẻ ngu!"
Diệp Hải Mạt kinh ngạc, này đúng là một biện pháp đơn giản lại đầy thô bạo, nếu là người của Đọa Thần Huyết nếu dám nói một câu như vậy, ngoại trừ chết bất đắc kỳ tử thì không còn khả năng khác, hơn nữa linh hồn cũng phải chịu dằn vặt vô tận.
Cho dù chỉ là người hợp tác với Đọa Thần Huyết thì làm vậy cũng là rất nguy hiểm.
Diệp Hải Mạt có chút đau đầu day day huyệt thái dương: "Lá gan của cậu lớn thật đấy, mặc dù cậu không có chút liên hệ nào với Thần thì cũng không nên nhắc tới như vậy, rất nguy hiểm."
Tuy 99% là tà thần sẽ không chú ý tới lời sỉ nhục này nhưng nếu chú ý tới thì đó không phải là chuyện nhỏ, dù sao thì đây cũng là trực tiếp sỉ nhục.
"Không mắng như thế, ông sẽ tin tôi chắc."
"Nói những gì cậu biết cho tôi nghe đi, có điều nói trước, tôi sẽ không tin tưởng hoàn toàn những lời cậu nói, vì thế cứ chờ kết quả rồi tính."
Trao đổi tin tức xong, Diệp Hải Mạt bắt đầu dạo bước trong phòng làm việc của mình, sau khi suy nghĩ xong thì hỏi bạch long ở phía sau: "Tuân Tiên có thể ra tay không?"
Bạch long lắc đầu: "Tuân Tiên trấn áp quỷ thần ở Phong Đô, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào rời đi."
Tuân Tiên mà bọn họ nói là Tuân Anh, là một trong số nhóm người phán quyết của Hiệp Hội Thợ Săn khu Hoa Phủ, có thực lực cảnh giới Chân Ngã, tương đương với quái vật Tai Biến!
Người này thích tự xưng là kiếm tiên, năng lực nếu so sánh với kiếm tiên trong truyền thuyết thì chỉ hơn chứ không kém, vì thế bình thường mọi người thường gọi là Tuân Tiên.
Nếu Tuân Anh có thể ra tay thì chỉ cần một mình cũng có thể dọn sạch!
"Vậy thì hơi phiền một chút rồi, có điều cũng không phải không có cách."
Nữ thư ký ở bên cạnh hỏi: "Diệp Công, cần điều tra người cung cấp tin không?"
Diệp Hải Mạt lắc đầu: "Để sau đi, chuyện này người biết càng ít thì càng tốt."
Sau đó ông nói với nữ thư ký: "Gọi tổ điều tra đặc biệt số hai tới điều tra thành phố Diên Lăng, tổ hành động đặc biệt số ba chờ lệnh, sau đó... bắt đầu điều động siêu thợ săn cấp bậc thượng tự đang không có nhiệm vụ!"
...
Hiệp Hội Thợ Săn hành động nhanh gọn lẹ, tính chất công việc làm bọn họ không có nhiều thời gian bần thần trước khi hành động, dù sao thì quái vật cũng sẽ không chờ bọn họ bàn bạc xong rồi mới bắt đầu giết người.
Vì thế Diệp Hải Mạt nhận được tố cáo lúc chạng vạng tối, ngay sáng sớm ngày hôm sau đã có thành viên tổ điều tra giả làm du khách lẳng lặng không ai hay biết tiến vào thành phố Diên Lăng, âm thầm tiến hành điều tra sơn trang Lệ Thủy.
Kiểu điều tra của bọn họ bí ẩn và cẩn thận hơn Ôn Văn rất nhiều, vì thế sơn trang Lệ Thủy căn bản không hề phát hiện, xét về phương diện này thì tổ điều tra đặc biệt chuyên nghiệp hơn hẳn Ôn Văn.
Ngay sau đó, đêm đó hai đội hành động đặc biệt lên tới mấy trăm người và mười mấy siêu thợ săn yên lặng tiến vào thành phố Diên Lăng.
Dưới sự phối hợp của vô số nhân viên hỗ trợ, hành động sơ tán được tiến hành thuận lợi mà không hề kinh động tới sơn trang Lệ Thủy.
...
Sau khi hoàn thành tố cáo, Ôn Văn vẫn luôn chờ đợi người tổng bộ tới.
Anh ẩn giấu hơi thở chạy tới bên ngoài sơn trang Lệ Thủy, lưu lại vài con rối động vật nhỏ để quan sát tình huống.
Để tránh khả năng bị phát hiện, Ôn Văn trốn vào trong trạm thu nhận.
Chỉ cần anh trông coi ở đây, Hiệp Hội Thợ Săn có hành động thì anh sẽ biết ngay, sẽ không bỏ qua thời cơ cứu viện tốt nhất.
Không đợi quá lâu thì Ôn Văn phát hiện có vô số người giống nhân viên hỗ trợ nhưng được huấn luyện và trang bị tốt hơn im lặng bao vây sơn trang Lệ Thủy.
Điều này làm Ôn Văn có chút tặc lưỡi, anh vốn tưởng phải qua hai ngày nữa hiệp hội mới hành động.
Có điều như vậy cũng thực bình thường, nếu Hiệp Hội Thợ Săn không có năng lực hành động này thì làm sao có thể áp chế được toàn bộ tổ chức bí ẩn ở liên bang chứ?
Nhân viên hỗ trợ không hề che giấu hành tung của mình, bởi vì người nhiều như vậy, cho dù muốn giấu cũng không được.
Xem cách thức hành động của bọn họ thì hẳn là muốn trực tiếp tấn công, tốc chiến tốc thắng trước khi Đọa Thần Huyết kịp phản ứng.
Sau khi ai đã vào chỗ nấy, không chút lãng phí thời gian bắt đầu hành động, bốn người siêu năng đứng ở bốn góc sơn trang Lệ Thủy, cắm một thứ như cây côn màu trắng xuống đất.
Tiếp đó thứ đó phát ra ánh sáng âm u chiếu thẳng lên trời, bốn tia sáng nối tiếp tạo thành một lá chắn mỏng, cách ly sơn trang Lệ Thủy.
Lá chắn này không thể ngăn cản người bên trong trốn đi, nhưng có thể ngăn cách tất cả âm thanh và động tĩnh, cho dù đánh nhau nát bét thì người thường ở bên ngoài cũng không phát hiện.
Ôn Văn đang điều khiển một con chuột quan sát thì một người siêu năng tóc vàng giẫm lên đuôi con chuột, xách bổng nó lên.
"Đội trưởng, có người dùng thứ này để giám sát chúng ta."
Sau đó Ôn Văn nhìn thấy một người đàn ông giống như tháp sắt đi tới, đưa tay trực tiếp bóp nát con rối chuột.
Trong trạm thu nhận, khóe miệng Ôn Văn co rút nói: "Bóp nát đi, mấy người chỉ bóp chết một con, tôi còn vài con khác ở bên ngoài kìa..."