Chương 237 - Cứu Ra
Ôn Văn từ trong vali lôi ra một kiếm bự, thanh kiếm này là sau khi nói chuyện điện thoại với hội trưởng xong thì tự mình chế tạo, không có ưu điểm gì khác, chỉ là đủ rắn chắc.
Trong trạng thái triết học, có khí thế triết học mạnh mẽ, trải qua phần kiểm tra của Ôn Văn thì khí thế triết học có thể kèm vào kiếm khí, gia tăng uy lực.
Tuy trạng thái triết học bài xích các thể chất khác nhưng kỹ năng của chính bản thân Ôn Văn sở hữu thì sẽ không bị bài xích.
Thanh kiếm to chém ra, kiếm khí tạo thành ba vết cắt trên vách tường, sau đó Ôn Văn đẩy nhẹ một cái, nơi đó xuất hiện một lối vào hình tam giác.
Bởi vì trước đó đã tính toán vị trí nên nơi Ôn Văn xuất hiện chỉ cách phòng giam của Hoành Ảm không xa.
Anh rón rén đi tới hướng phòng giam, quẹo qua góc tường thì nhìn thấy một màn khá lúng túng.
Chỉ thấy hai người đang ôm nhau bàn xem nên làm sao trốn khỏi nơi này.
Hai người này, một chính là tên đàn ông lông lá trông coi phòng giam Hoành Ảm, một người khác chính là mụ phù thủy da nhăn nheo từng dằn vặt Hoành Ảm.
Ôn Văn nhìn thấy hai người này thì trong đầu lập tức nảy ra câu chuyện mấy chục ngàn chữ, cuối cùng chép miệng nói: "Hai người yêu nhau thật đấy!"
Thấy Ôn Văn nhìn chằm chằm mình, người đàn ông lông dài sửng sốt: "Mày cũng muốn gia nhập hả?"
Thấy Ôn Văn thật lòng tôn vinh, hắn liền cho rằng Ôn Văn muốn gia nhập với bọn họ.
Bởi vì khi nãy Ôn Văn không làm ra động tĩnh quá lớn, vì thế người đàn ông lông dài này căn bản không biết Ôn Văn là kẻ xâm nhập.
"Gia nhập.... haiz, bọn mày không phải yêu, là lũ biến thái."
Vì thế Ôn Văn vác thanh kiếm to bự chỉ vào hai tên kia, thái độ thù địch cũng biểu lộ rõ ràng.
Thấy dáng vẻ không dễ nói chuyện của Ôn Văn, tên đàn ông lông dài kia rốt cuộc cũng nhận ra mình chưa từng gặp Ôn Văn ở đây, vì thế Ôn Văn chính là kẻ xâm nhập!
Vì thế hắn gầm nhẹ một tiếng, cơ thể vặn vẹo, lông trên người lại càng dày rậm hơn, lỗ tai biến nhọn, miệng cũng mọc dài ra phía trước.
Hắn rõ ràng chính là người sói!
Người sói giương nanh múa vuốt muốn xông tới chỗ Ôn Văn, chân giẫm xuống đất rồi nhảy bổ tới, giống như loài sói khi đi săn vậy, thế nhưng Ôn Văn không hề có chút khẩn trương nào.
Tên này chỉ là quái vật cấp Tai Họa mà thôi, chính là cấp bậc của Đào Thanh Thanh khi mới bị bắt, căn bản không thể kích thích nổi hứng thú của Ôn Văn.
Anh xoay tay một phát, dựng thẳng thanh kiếm rồi nhẹ nhàng vẩy một cái, một tia kiếm khí mang theo khí thế triết học xẹt qua người sói, cơ thể hắn trực tiếp bị cắt thành hai nửa bay sang hai bên cơ thể Ôn Văn.
Vốn Ôn Văn còn định vồ người sói này vào trạm thu nhận, làm vật biểu tượng mới.
Có điều người sói này thế mà lại rủ Ôn Văn gia nhập với bọn họ, nếu mụ phù thủy kia là ma nữ yêu kiều diễm lệ thì cũng tạm đi, mặt cứ như trái ổ qua thế kia mà còn dám bảo Ôn Văn gia nhập, này rõ ràng là sỉ nhục anh.
Người sói dễ dàng bị giết chết, mụ phù thủy kia sửng sốt, sau đó hét lên chói tai rồi vung cây gậy gỗ trong tay chỉ về phía Ôn Văn.
Vô số rơm rạ đột nhiên xuất hiện tạo thành một con người rơm thật to, bổ nhào về phía Ôn Văn.
Ôn Văn lắc đầu, có lẽ tên người sói bị giết khi nãy là người tình của mụ ta nên mụ mới mất lý trí, bằng không một người siêu năng cấp Tai Họa thì có tư cách gì mà chủ động tấn công Ôn Văn chứ?
Con người rơm này chỉ được cái thể hình to bự mà thôi, trong mắt Ôn Văn thì chẳng khác gì mèo chó.
Anh tiến tới trước một bước, một quyền đấm vào con người rơm, người rơm to lớn kia giống như bóng hơi trực tiếp bị nắm tay kia đánh bại, rơm rạ lả tả rơi xuống đất.
Đầu người rơm rơi xuống đất, miệng ngoác ra hợp lại không biết đang nói gì.
Mắt thấy phép thuật của mình bị giải quyết dễ dàng, mụ phù thủy kia sửng sốt, cơn phẫn nộ biến mất và sợ hãi thì dâng trào, mụ hiểu được người đàn ông trước mặt có thực lực mà mình không thể chống lại!
Vốn mụ cũng không phải nhân vật lớn trong Đọa Thần Huyết, chẳng qua bởi vì mụ ra tay khá độc ác, động tác đẹp mắt, thích hợp dằn vặt tù nhân nên mới được ở lại trong địa lao.
Mấy tháng trước hủ huyết giả tiện tay túm về một người siêu năng, người này có năng lực rất đặc biệt, theo lời hủ huyết giả thì muốn để người siêu năng kia làm vật biểu tượng của Đọa Thần Huyết, nói mụ phải thuyết phục kẻ này gia nhập.
Mấy tháng nay mụ vẫn tận tụy làm nhiệm vụ, nhưng thằng nhóc Hoành Ảm kia mềm không được cứng không xong, mụ lại không dám thật sự tổn hại vật biểu tượng mà hủ huyết giả chỉ định.
Nhưng tuy là không thể hoàn thành nhiệm vụ nhưng mụ cũng có thu hoạch khác, mụ thường xuyên tới phòng giam này, quan hệ với người sói trông chừng phòng giam cũng rất tốt, thấy người sói bị Ôn Văn chém chết thì không nghĩ ngợi được nhiều, trực tiếp tấn công.
Sau khi khôi phục lý trí, mụ liền nhấc chân bỏ chạy, mụ làm sao thắng được loại quái vật như Ôn Văn cơ chứ.
Nhưng rất nhanh mụ đã phát hiện mình chạy không thoát, sợi xích màu đen quấy lấy eo mụ, sau đó một sợi khác quấn lấy người mụ.
Cuối cùng mụ bị cưỡng ép kéo tới bên cạnh Ôn Văn, từng chút từng chút bị nuốt vào một không gian không biết là gì.
Năng lực bù nhìn này làm Ôn Văn cảm thấy thú vị, vì thế mụ phù thủy này mới không rơi vào kết cục giống như người sói.
Kẻ trông coi đã chết, Ôn Văn muốn cưu Hoành Ảm đương nhiên hoàn toàn thông suốt, anh vung thanh kiếm to dễ dàng chém đứt cửa lao, đi tới trước mặt Hoành Ảm.
"Tôi là người của Trạm Thu Nhận Tai Ách, tôi tới cứu cậu."
Ôn Văn ồm ồm nói, giọng điệu nói chuyện này khá phù hợp với hình tượng hiện giờ của anh.
Hoành Ảm lộ ra vẻ mặt vui mừng, từ sau ngày Ôn Văn rời đi, trong lòng cậu vẫn luôn ôm hi vọng.
Trong tình thế này, cho dù chỉ là một chút hi vọng thì Hoành Ảm cũng phải nắm thật chặt.
Hôm nay nhìn thấy quả thực có người tới cứu mình, rốt cuộc cũng làm Hoành Ảm buông bỏ tảng đá trong lòng.
Có hi vọng , lại nhìn hi vọng biến mất chính là chuyện tuyệt vọng nhất, cũng may mà Hoành Ảm không cần trải qua cảm giác đó.
Tuy bị giam trong phòng giam nhưng Hoành Ảm vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng tình huống hỏng bét của Đọa Thần Huyết, trên mặt đất rõ ràng đang diễn ra một trận đại chiến.
Lúc này Ôn Văn tới cứu mình, có lẽ không phải đang diễn trò, hơn nữa cho dù Ôn Văn có ý đồ thì sao chứ, dù sao tình huống cũng không thể tệ hơn bây giờ được.
Cao lắm thì, chuyển sang bị giam giữ ở một nơi khác, hoặc là tử vong.
"Cám ơn, có điều tôi..." Hoành Ảm vừa định nói gì đó đã bị Ôn Văn cắt lời.
Ôn Văn nói thẳng: "Vậy trước tiên ủy khuất cậu một chút vậy."
Sau đó anh dùng cây kiếm to kia gõ nhẹ lên vai Hoành Ảm, lần này anh khống chế lực khá chuẩn nên Hoành Ảm lập tức ngất xỉu.
Ôn Văn giở cổ áo Hoành Ảm lên nhìn một chút, vai cũng không sưng đỏ.
"Tốt, hiện giờ rốt cuộc mình cũng thuần thục tuyệt kĩ đánh bất tỉnh người khác." Ôn Văn có chút hài lòng tự nói.
Ôn Văn đưa Hoành Ảm vào trong trạm thu nhận, trong tình huống này không có nơi nào càng an toàn hơn.
Ôn Văn tạm thời không có ý định rời khỏi nơi này, vất vả lắm mới tới được tổng bộ Đọa Thần Huyết, nơi này lại còn đang hỏng bét, nhóm phòng vệ trống rỗng, nếu không ở đây kiếm chút chỗ tốt thì căn bản không phải là phong cách của anh.
Không nói tới chuyện tìm thấy kho báu này nọ của Ôn Văn, ít nhất cũng phải bắt hai con quái vật về nuôi chơi.