Chương 238 - Nhân Lúc Cháy Nhà Mà Đi Hôi Của
Ôn Văn đặt tay lên huy hiệu nhân viên thu nhận, bản đồ địa hình trong phạm vi năm mươi mét vuông xuất hiện trước mắt.
Lúc này, mật độ người siêu năng còn lâu mới được như lần anh tới trước đó.
Đám người siêu năng kia nếu không phải ở bên trên chiến đấu với Hiệp Hội Thợ Săn thì cũng là lén chuồn đi mất, vì thế trong phạm vi năm mươi mét vuông này, Ôn Văn chỉ phát hiện một người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa.
Nơi mà người siêu năng Đồng Hóa kia trấn giữ có một số lượng lớn vật phẩm siêu năng, nhưng chúng đang biến mất từng cái một, xem ra chúng ra nghĩ cách vận chuyển đồ của Đọa Thần Huyết ra ngoài.
Có điều Ôn Văn tạm thời không có ý định tiếp xúc với tên siêu năng xúi quẩy kia, thời gian hoạt động của anh ở đây không nhiều.
Một khi dây dưa với hắn, không quản là thắng hay bại thì anh cũng không có quá nhiều chỗ tốt.
Ngộ nhỡ làm Hiệp Hội Thợ Săn chú ý tới mình thì cái được lại không đủ bù cho cái mất.
Đương nhiên, Lý Đại Trang cũng có thể điều khiển một con chuột qua đó, trực tiếp nổ tung tên siêu năng kia rồi cướp hết mớ bảo bối kia.
Nhưng làm vậy cũng có nghĩa là cường giả cấp Tai Biến 'Hắc Thập Tự' tuyên chiến với sự tồn tại đứng sau Đọa Thần Huyết, tuy có lẽ sẽ không có hậu quả gì không tốt nhưng Ôn Văn đã đắc tội 'Mẹ Vĩ Đại' kia rồi, lớp áo may ô này vẫn ít gây chuyện thì tốt hơn.
Chủ yếu là 'Hắc Thập Tự' vốn yên lành ở thành phố Phù Dung Hà lại xuất hiện ở thành phố Diên Lăng, mà anh thì cũng mới từ thành phố Phù Dung Hà tới thành phố Diên Lăng....
Biểu hiện rõ ràng như vậy, không bị liệt vào hàng mục tiêu trọng điểm chú ý mới là lạ.
Đột nhiên mặt đất rung chuyển, biểu cảm của Ôn Văn trở nên nghiêm nghị, trên đỉnh đầu có thể cảm giác được một nguồn năng lượng khổng lồ va chạm, hẳn là cường giả cảnh giới Đồng Hóa chân tự bắt đầu ra tay.
Nói tới thì siêu thợ săn thượng tự dạng như 'Băng Hà' đã rất mạnh rồi, cảnh giới Đồng Hóa chân tự sẽ mạnh đến mức nào cơ chứ?
Có điều chuyện này cũng kích động được nhiệt tình của Ôn Văn, nếu bên trên đã khai chiến toàn diện, cho dù Ôn Văn quẩy một phen thì có lẽ cũng không đến mức làm cường giả chú ý mà tới ngăn cản.
Suy nghĩ một phen, Ôn Văn liền vọt thẳng tới vị trí của một kẻ cấp Tai Hại, bên cạnh kẻ này có rất nhiều hơi thở của người thường, nói không chừng sẽ có thứ tốt.
...
Giờ phút này, Lưu Ngôn Khai núp trong một đám người thường mà run rẩy, đám người này là nhân viên trung thành của sơn trang Lệ Thủy, mà hắn chính là người đàn ông trung niên đã báo cáo công việc cho hủ huyết giả, vị giám đốc của sơn trang Lệ Thủy.
Vốn hắn cũng có địa vị tương đối cao trong tổng bộ này, đám quái vật kia nể mặt mũi hủ huyết giả nên sẽ không làm nhục hắn.
Nhưng bây giờ tổng bộ bị Hiệp Hội Thợ Săn tấn công, đám quái vật kia còn có cơ hội trốn thoát, mà người bình thường như hắn thì chẳng còn giá trị gì để lợi dụng.
Ở trước mặt hắn là một quái vật sơn dương đang đứng thẳng đi lại, con quái vật nói rằng nó được hủ huyết giả phái tới bảo vệ nhóm Lưu Ngôn Khai.
Những người khác còn hi vọng xa vời, rằng con quái vật này sẽ đưa bọn họ tới nơi an toàn, nhưng Lưu Ngôn Khai biết, bọn họ không sống qua được buổi tối hôm nay.
Người thường ở đây không có người nào sạch sẽ, đám quái vật có thể sinh sống trong thành phố này mà không bị Hiệp Hội Thợ Săn chú ý cũng là một phần công lao của bọn họ.
Rất nhiều quái vật cần máu thịt, mà bọn chúng lại không thể ra ngoài đi săn, vì thế nhóm nhân viên cần phải ra ngoài dụ dỗ nhân loại, suốt mấy năm nay, không biết đám nhân viên này đã hại biết bao nhiêu người vô tội đáng thương.
Nhưng cho dù là vậy thì địa vị của họ ở trước mặt đám quái vật này vẫn chỉ như nô lệ mà thôi.
Hiện giờ di dời tổng bộ là chuyện khẳng định, mà đám quái vật kia sẽ không tốn sức đưa bọn họ đi, mà bọn họ lại biết được một ít tin tình báo về Đọa Thần Huyết, chúng sẽ làm gì bọn họ là chuyện không cần phải suy nghĩ.
Nhưng biết thì biết, Lưu Ngôn Khai cũng không có cách nào, hắn không có năng lực thay đổi cục diện này, chỉ cần có chút khác thường thì hắn chính là kẻ đầu tiên phải chết!
Rất nhanh, con quái vật kia đã đưa hơn ba mươi người bọn họ tới một căn phòng rộng rãi, quái vật đầu dê đứng ở cửa nhìn bọn họ, lộ ra nụ cười tàn nhẫn.
Nó dùng đôi môi sơn dương quái dị hít khẽ một hơi, dưỡng khí trong phòng chợt loãng đi rồi hoàn toàn biến mất!
Tất cả nhân viên, bao gồm cả Lưu Ngôn Khai đều cảm thấy khó thở.
"Mình đã nghĩ tới rất nhiều kiểu chết, thật không ngờ tới cuối cùng lại là hít thở không thông mà chết." Lưu Ngôn Khai tự giễu nghĩ.
Bắt đầu từ ngày vì được sống sót mà trở thành một con chó của hủ huyết giả, Lưu Ngôn Khai đã sớm biết sẽ có một ngày như thế này.
Không có dưỡng khí, ý thức của đám người dần dần không rõ, toàn bộ đều lộ ra biểu cảm tuyệt vọng.
Mà biểu cảm của con quái vật dê kia lại càng dữ tợn hơn, nó thích xem nhất chính là dáng vẻ của người khác khi hít thở không thông.
Đột nhiên một hòn đá nhỏ bay tới đập vào trán nó, làm nó tạm ngừng lại năng lực, quay đầu nhìn lại hướng cục đá bay ra.
Đám Lưu Ngôn Khai cũng nhân cơ hội này mà há to miệng hít thở.
Chỉ thấy đối diện là một người đàn ông trí tuệ mặc quần da đinh tán, nửa trên quấn dây lưng, người này vác một cây kiếm to bản rộng tới hai mươi cm, thoạt nhìn chẳng khác gì quái vật.
Người đàn ông này chính là Ôn đại thám tử.
Quái vật sơn dương trừng cặp mắt nhỏ như hạt đậu xanh của mình tối tăm nhìn Ôn Văn, lạnh giọng nói: "Tao là dê yêu hấp dưỡng dưới quyền hủ huyết giả đại nhân, đang thi hành nhiệm vụ, nếu mày không muốn chết thì đừng quấy rầy tao, muốn máu thì tự đi bắt đi."
Sau đó, hắn quay đầu lại, chuẩn bị giết chết đám người này.
Nhưng Ôn Văn lại cong ngón tay búng một cái, tiếp đó đưa tay hướng về phía dê yêu hấp dưỡng, một tia dịch ăn mòn màu xanh đậm phun ra.
Dê yêu dễ dàng né tránh dịch ăn mòn, nó quay đầu lại lộ ra vẻ mặt căm tức hung ác với Ôn Văn.
"Mày muốn chết sao... chờ đã, tao chưa từng thấy mày, mày là ai?"
Ôn Văn lui về sau một bước, dùng giọng điệu của nhà triết học nói: "Tao lớn lên dưới ngọn cờ liên bang, gánh vác trọng trách làm liên bang giàu mạnh, nghe nói Đọa Thần Huyết bọn mày lạm sát người vô tội, vì để xã hội hài hòa, nhân dân tiến bộ..."
Dê yêu há cái miệng đầy răng nhọn rống giận: "Nói trọng điểm!"
"Được rồi, nói dễ hiểu một chút là, tao là kẻ xâm nhập!"
Ôn Văn cười he he, sau đó để thanh kiếm vác trên vai xuống, cười híp mắt nhìn dê yêu hấp dưỡng.
Ánh mắt bé xíu của dê yêu híp lại, lông trên người nó xù lên, bởi vì nó đột nhiên cảm nhận được nguy cơ rất lớn từ người Ôn Văn!
Nó biết rõ nhóm cường giả hủ huyết giả đang chiến đấu với đám thợ săn ở bên ngoài, mà trong nội bộ lại xuất hiện một kẻ xâm nhập có thực lực không rõ có ý nghĩa thế nào.
"Đừng có híp mắt nữa, mắt mày còn nhỏ hơn cả mắt tao, còn híp nữa thì chẳng còn được chút gì đâu."
Có thể khịa người khác mắt nhỏ làm Ôn Văn sinh ra cảm giác vui sướng, kẻ địch như vậy thật sự khó tìm.
Dê yêu uy hiếp: "Tao trông mạnh mẽ hơn mày, nếu mày chịu lui bước, tao sẽ không làm khó mày."
Vừa nói cầu hòa, dê yêu vừa âm thầm hít một hơi, gần như chỉ trong nháy mắt Ôn Văn đã cảm thấy dưỡng khí xung quanh trở nên mỏng manh, có chút khó thở.
Cho dù là thể chất triết học mạnh mẽ thì vẫn cần hô hấp.
Có điều Ôn Văn cũng không quá gấp gáp, loại cường giả như anh, cho dù không có dưỡng khí thì cũng có thể sống trong một khoảng thời gian rất lâu.
Vì thế Ôn Văn không chút hoang mang dùng tay trái búng tay một cái, trong tay xuất hiện một cái ly nước tai mèo màu hồng, trước đó trong ly đã được rót đầy nước.
Sau đó Ôn Văn tùy tiện lắc lư hai cái, mở ra, có thể nhìn thấy bên trong là chất lỏng màu lam nhạt.
Là dịch dưỡng!