Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 239 - Thu Phục Dê Yêu Hấp Dưỡng

Chương 239 - Thu Phục Dê Yêu Hấp Dưỡng


Một lọ dịch dưỡng nếu phát huy toàn bộ thì ít nhất cũng mười mấy phút, mà như thế đã đủ để Ôn Văn đối phó với con dê yêu này.
Anh hướng về phía miệng ly hít một hơi thật sâu, hít được dưỡng khí sung túc, người bình thường nếu hít như thế thì tám chín phần mười sẽ trúng độc, nhưng đối với Ôn Văn thì hoàn toàn không có vấn đề gì cả.
Sau đó Ôn Văn điểm mũi chân chạy tới chỗ dê yêu, bàn tay to như cái quạt hương bồ vung lên, trực tiếp tát một phát vào mặt dê yêu, đánh nó văng ra xa vài mét.
Nhưng dê yêu dù sao cũng không phải nhân loại, nó là quái vật hung tàn, mặt dê yêu tuy bị đánh tới sưng phù nhưng cũng chỉ là sưng đỏ mà thôi.
Nó không ảnh hưởng tới sức chiến đấu của dê yêu, cao lắm là làm nó choáng váng đầu hoa mắt.
Dê yêu ngã xuống dưới đất, cặp mắt đậu xanh cố trợn to, biểu lộ sự phẫn nộ của mình.
Nhưng ánh mắt của nó không có cách nào mở to được như Ôn Văn.
Có điều dê yêu cũng nhận ra được chênh lệch của mình và Ôn Văn thật sự quá lớn, vì thế nó cũng không thử cận chiến với Ôn Văn.
Thủ đoạn sở trường của nó là hấp thu dưỡng khí ở xung quanh, chiêu này không có hiệu quả với Ôn Văn, bởi vì nó chỉ có thể hấp thu dưỡng khí trong không khí, không thể hấp thu dịch dưỡng.
Đợi đến khi Ôn Văn dùng xong lọ dịch dưỡng kia, dê yêu đã sớm bị thu thập rồi, có điều dê yêu vẫn còn thủ đoạn khác.
Nó từ trong lòng lấy ra một hòn đá nhỏ dài mảnh, đặt hòn đá lên sừng mình hung hăng rạch một phát, hòn đá phừng lên ngọn lửa màu cam, ngọn lửa này chính là đòn sát thủ của nó.
Nó là dê yêu hấp dưỡng, chỉ cần hít một hơi thì có thể hút cạn dưỡng khí trong một không gian.
Vậy số dưỡng khí đó sẽ đi đâu?
Tất cả đều được chứa đựng trong cơ thể nó!
Nó đưa hòn đá nhỏ đang cháy kia tới bên miệng rồi quay sang Ôn Văn thổi mạnh một hơi, một luồng dưỡng khí giống như làn gió từ miệng nó phà ra.
Dưỡng khí lướt qua nhọn lửa màu cam kia thì trực tiếp biến thành một cột lửa thô to phun về phía Ôn Văn, cả hành lang đều bị lửa bao trùm làm Ôn Văn không có chỗ nào để trốn.
Ngọn lửa màu cam này vốn cũng không phải ngọn lửa bình thường, cộng thêm một lượng dưỡng khí lớn làm chất dẫn cháy, nhiệt độ của ngọn lửa đủ làm kim loại tan chảy.
Dê yêu cười lạnh, quái nhân này mạnh hơn nó thì sao chứ, cuộc chiến của người siêu năng chưa bao giờ có quy tắc là kẻ mạnh nhất định sẽ thắng!
Trong điều kiện đặc biệt, kẻ yếu hơn vẫn có thể chiến thắng kẻ mạnh!
Thấy ngọn lửa phà tới, Ôn Văn hoảng sợ vội vàng thu hồi ly trăm vị.
Sau đó bộc phát khí thế triết học, chặn ngọn lửa này lại.
Ôn Văn không biết dê yêu trữ bao nhiêu dưỡng khí, nhưng anh không cần phải cứng rắn đối kháng với ngọn lửa này, bởi vì tuy dê yêu có thể phun ra ngọn lửa mãnh liệt đến thế nhưng lại không có năng lực khống chế lửa.
Anh búng tay hai cái, chuyển đổi năng lực phun dịch ăn mòn thành năng lực khống chế lửa của quỷ phóng hỏa, sau đó vung tay, những ngọn lửa kia liền tránh đi.
"Chiêu này đối phó với người siêu năng khác có lẽ dùng được, nhưng với tao thì.... he he he."
Ôn Văn mỉm cười chỉ tay về phía dê yêu, ngọn lửa lập tức làm phản, đánh úp về phía dê yêu.
Cho dù lúc này dê yêu đã ngừng phun dưỡng khí, ngọn lửa đã yếu đi rất nhiều nhưng nó vẫn bị lửa cháy sém mặt.
Quần áo trên người dê yêu bị đốt rụi, không khí tràn đầy mùi bộ lông bị cháy khét, trong hương vị kỳ dị đó còn lẫn theo mùi thơm của thịt dê nướng.
Tuy không đến mức bị thương tới không thể chiến đấu nhưng dê yêu cảm thấy thực tuyệt vọng.
Nó và Ôn Văn chỉ giao chiến không tới vài phút mà Ôn Văn đã lộ ra rất nhiều năng lực, tên đàn ông ăn mặc biến thái này rốt cuộc có bao nhiêu loại siêu năng lực chứ?
Trâu bò như vậy, cho dù nó có liều mạng thì cũng không thắng được!
Ôn Văn chỉnh lại mặt nạ bảo hộ trên mặt một chút: "Chơi cũng đủ rồi, tao cũng biết thực lực của mày rồi, năng lực khá là thú vị đấy, vì thế tao sẽ không giết mày."
"Không giết tao..." Sắc mặt dê yêu vui vẻ, nếu có thể giữ mệnh thì không quản là muốn nó làm gì, nó cũng đồng ý.
Nhưng không để dê yêu vui vẻ quá lâu, khí thế triết học trên người Ôn Văn bùng nổ, dễ dàng ngăn chặn dê yêu.
Sau đó Ôn Văn giống như mãnh hổ xuống núi phóng tới chỗ dê yêu, hai tay túm lấy sừng nó, đầu gối dộng vào đầu dê của nó.
Hai chiếc sừng gãy lìa, mà dê yêu hấp dưỡng cũng hoàn toàn hôn mê bất tỉnh, cú lên gối này khá ra sức, phỏng chừng não của nó cũng bị chấn động.
"Nói không giết mày, nhưng tao đâu có nói sẽ bỏ qua cho mày."
Đối mặt với loại quái vật dê yêu này, Ôn Văn không hề có chút suy nghĩ ôn nhu nào, sau khi đánh nó ngất xỉu thì trực tiếp ném vào trong trạm thu nhận.
Con quái vật này có thực lực cấp Tai Hại, hơn nữa năng lực hấp thu và phun ra dưỡng khí làm Ôn Văn khá vừa ý.
Năng lực phun ra dưỡng khí nếu kết hợp với năng lực khống chế lửa của quỷ phóng hỏa có thể tạo ra ngọn lửa mạnh mẽ, mà năng lực hấp thu dưỡng khí cũng có thể khắc chế một vài người siêu năng thuộc tính lửa.
Sau khi dê yêu bị túm vào trong trạm thu nhận, hòn đá mảnh hình sợi dài từ trên người rơi xuống, là thứ mà nó dùng để đánh lửa trước đó.
Ôn Văn nhặt hòn đá lên xem thử, quẹt nhẹ phần xù xì một cái thì nơi đó lóe lên ngọn lửa.
"Dê yêu không có thứ này thì không thể phóng lửa, nhưng đối với mình thì chả có ích lợi gì... nhưng tốt xấu gì thì thứ trông phong cách hơn bật lửa nhiều."
Vì thế Ôn Văn vẫn nhét vào túi, hiện giờ anh đã có một tẩu thuốc tùy ý biến hình khói và một cái bật lửa thú vị, sau này có thể giả làm một người nghiện thuốc.
Sau khi giải quyết dê yêu xong, Ôn Văn nhìn nhóm người thường sống sót sau kiếp nạn.
Trước đó dê yêu chuẩn bị giết đám người này, chứng tỏ đối với Đọa Thần Huyết thì những người này chết sẽ tốt hơn là sống.
Đã vậy, Ôn Văn muốn bọn họ sống!
Nhìn vài lần, Ôn Văn liếc mắt đã chọn trúng Lưu Ngôn Khai ở trong đám người.
Được xem là một thám tử ưu tú, Ôn Văn liếc mắt là có thể nhìn ra người có địa vị cao nhất ở trong đám người.
Được rồi, chủ yếu là những người khác đều mặc đồ nhân viên, chỉ có mỗi Lưu Ngôn Khai mặc vest mà thôi...
"Tới đây, ông qua đây, đúng, chính là ông, mấy người đang làm gì thế hả?" Ôn Văn gọi Lưu Ngôn Khai tới bên cạnh.
Lưu Ngôn Khai run lẩy bẩy đi tới bên cạnh Ôn Văn, tuy Ôn Văn đã cứu bọn họ nhưng ai biết được khi nãy liệu có phải là trận nội đấu của quái vật không chứ.
Chỉ là hắn nhanh chóng điều chỉnh tâm tình, có thể sinh tồn lâu như vậy ở giữa một bầy quái vật, nếu không có năng lực gặp người nói tiếng người gặp quỷ nói tiếng quỷ thì sớm đã bị giết chết rồi.
Lưu Ngôn Khai lộ ra vẻ mặt vui mừng nói: "Bẩm đại nhân, đám chúng tôi là dân thường bị đám quái vật này bắt cóc tới đây, trước đó vẫn luôn bị chúng uy hiếp bắt làm nô lệ, hiện giờ ngài tới thì chúng tôi rốt cuộc cũng được cứu vớt rồi!
Cho dù Ôn Văn là biến thái, nhưng đối mặt với người cám ơn mình cũng không đến mức trực tiếp ra tay đi.
Ôn Văn bĩu môi, anh mới không tin mấy lời nói dối của Lưu Ngôn Khai, nếu bọn họ thật sự chỉ là người bình thường không hề có giá trị lợi dụng, dê yêu căn bản không việc gì phải phí sức giết chết bọn họ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất