Chương 240 - Tội Nghiệt Của Nhân Loại
Tuy Ôn Văn không tự mình tiến vào sơn trang Lệ Thủy điều tra nhưng anh đã thông qua con đường khác, tra sạch sành sanh toàn bộ nhân viên làm việc trong sơn trang này.
Người tên Lưu Ngôn Khai này đã làm quản lý cho sơn trang Lệ Thủy này suốt mấy năm.
Nếu thật sự chỉ là người thường bị uy hiếp như lời hắn nói, hắn làm sao có thể sống sót trong đám quái vật này?
Đám quái vật kia căn bản không hề có chút nhân tình nào.
Vì thế, Ôn Văn hoàn toàn không hề tin tưởng lời Lưu Ngôn Khai.
Nếu là bình thường, có lẽ Ôn Văn sẽ nói bóng nói gió một chút, nhưng lúc này thì Ôn Văn không có thời gian.
Nếu đã có nghi ngờ thì cứ trực tiếp hỏi thứ mình muốn biết là được.
Vì thế ánh mắt Ôn Văn trực tiếp biến thành màu đỏ ngầu, kích hoạt năng lực thôi miên của quỷ hút máu đối với Lưu Ngôn Khai!
Gần như chỉ trong nháy mắt, biểu cảm của Lưu Ngôn Khai trở nên mê mang, hiện giờ không quản Ôn Văn hỏi gì, hắn cũng sẽ trả lời.
"Nói đi, đám người thường bọn mày ở sơn trang Lệ Thủy này chủ yếu có nhiệm vụ gì?"
Mặt Lưu Ngôn Khai không biến sắc, tròng mắt không còn đảo quanh theo quy luật, không chút cảm tình nói: "Nhiệm vụ của tôi là quản lý nhân viên bình thường trong sơn trang, giúp đỡ hủ huyết giả đại nhân che giấu tình huống bên trong sơn trang."
"Nhiệm vụ của những nhân viên khác là làm việc bên ngoài, dẫn dắt những người cho dù bị biến mất cũng không bị ai chú ý vào sơn trang, cung cấp máu thịt cho quái vật..."
"Có vài quái vật không thích ăn đồ sống, vì thế còn có cả đầu bếp..."
Mỗi khi Lưu Ngôn Khai nói một câu, biểu cảm của Ôn Văn lại lạnh nhạt thêm một chút, mà đám nhân viên khác của sơn trang cũng nhịn không được mà hoảng hồn, sao hắn lại không giấu giếm mà kể hết gốc gác ra thế kia?
Ôn Văn lạnh tanh hỏi: "Nhân loại đã chết trong tay bọn mày, tổng cộng là bao nhiêu?"
Lưu Ngôn Khai suy nghĩ thật lâu nhưng vẫn không trả lời.
Sắc mặt Ôn Văn sa sầm, chứng tỏ bản thân hắn cũng không biết mình đã hại chết bao nhiêu người!
Cho dù là kẻ biến thái cuồng sát cũng biết mình rốt cuộc đã giết chết bao nhiêu người, kẻ không nhớ rõ số lượng người bị mình hại, trừ phi là kẻ ngu thì chính là chết nhiều đến mức không thể tính toán được nữa!
Nhìn sắc mặt của những kẻ khác, Ôn Văn đã hiểu được tình huống đại khái.
Gần như chỉ trong nháy mắt đã có quyết định, đưa tay làm thành dao, 'nhẹ nhàng' chặt một phát vào gáy cổ Lưu Ngôn Khai.
Lưu Ngôn Khai chỉ là một người bình thường, hắn không thể chống lại cú chặt dao tay của Ôn Văn nên trực tiếp ngất đi, mà phần vai của hắn cũng sưng phù lên.
Ôn Văn không chút để ý nói: "Đúng là làm người ta đau đầu mà, sao mình lại không khống chế tốt sức thế này."
Được rồi, không phải anh không thể, mà là không muốn.
Những người này trong mắt Ôn Văn căn bản không phải người tốt lành gì, vì thế khi đánh ngất bọn họ, ra tay hơi nặng một chút cũng là dễ hiểu.
Tiếp đó Ôn Văn giống như mãnh hổ xông vào bầy cừu mà ào ào lao vào trong đám người, giống như đập chuột mà từng phát từng phát chặt váo gáy cổ đám người, lúc tất cả bọn họ đã không còn sức chống cự thì lần lượt ném vào trong trạm thu nhận.
Trước đó trạm thu nhận thăng cấp nên Ôn Văn đã có năng lực đưa người thường vào trong trạm.
Nếu Ôn Văn muốn mang bọn họ rời khỏi nơi này thì chỉ có thể thông qua trạm thu nhận, cùng lắm thì sau khi ra ngoài sẽ thả bọn họ ra.
Có điều trong số đám người này, rất nhiều người tiến vào rồi sẽ không có cơ hội ra ngoài, Ôn Văn dự định để bọn họ làm ngục tốt trong trạm.
Bọn họ vì nhiều nguyên nhân mà phục vụ cho đám quái vật, tổn thương rất nhiều người vô tội, có lẽ bọn họ đã bị ép buộc, có lẽ bọn họ tình nguyện...
Nhưng có rất nhiều chuyện một khi đã làm thì sẽ không có đường quay lại, cho dù là bị uy hiếp, một khi đã quen với chuyện giết người thì rất khó quay trở lại cuộc sống bình thường.
Sau khi trở về, Ôn Văn sẽ tiến hành thẩm vấn đám người này, nếu không bị lún sâu thì Ôn Văn sẽ thả ra, để Hiệp Hội Thợ Săn xử lý.
Mà người đã không thể trở lại làm nhân loại bình thường thì cứ để bọn họ làm nghề chính của mình, chính là phục vụ quái vật!
Sau khi giải quyết đám người này xong, dưới lòng đất đã không còn gì đáng giá để thăm dò, Ôn Văn do dự một chút rồi chạy tới chỗ người siêu năng cảnh giới Đồng Hóa kia.
Muốn xem thử xem có mò được thứ tốt gì hay không.
Ôn Văn thu bớt hơi thở, tới gần cửa thì ngưng tụ khí thế triết học vào thanh kiếm to, toàn lực vung một phát.
Kiếm khí mạnh mẽ không chút báo trước ập tới làm người siêu năng kia hoảng sợ.
Thế nhưng hắn vẫn kịp phản ứng, cơ thể nháy mắt biến thành một làn sương màu xanh nhạt rồi đột nhiên xuất hiện ở một hơi khác, kiếm khí của Ôn Văn không thể tổn hại tới hắn một chút nào.
Lúc này Ôn Văn mới thấy rõ dáng dấp của người siêu năng này.
Hắn mặc bộ đồ bằng vãi denim thoải mái, làn da có màu lam nhạt, trên tay cầm một thanh kim loại màu xanh chia ra làm ba nhánh như nĩa ăn, có thể gọi nó là cây đinh ba.
Ôn Văn chỉ cái nĩa kia trêu ghẹo: "Cây xiên của mày đẹp mắt thật đấy."
Người siêu năng kia mặt không biến sắc lưu lại một làn sương màu lam rồi thân mình đột nhiên biến mất.
Cũng gần như ngay khi đó, hắn xuất hiện ở trên đỉnh đầu Ôn Văn, dùng cây đinh ba siêu to của mình đâm xuống đầu Ôn Văn.
Cảm nhận được ý lạnh trên đỉnh đầu, Ôn Văn theo bản năng nằm rạp xuống rồi dùng tay và chân hoạt động theo một tư thế cực kỳ quỷ dị thoát ra khỏi phạm vi tấn công của người siêu năng kia.
Sau đó anh nhảy lên tại chỗ, thanh kiếm to mang theo tiếng gió gầm rú chém tới.
Thế nhưng cho dù là khoảng cách gần như vậy thì Ôn Văn vẫn không thể chém trúng người siêu năng kia!
"Tốc độ của hắn không nhanh bằng mình, thậm chí còn chậm hơn rất nhiều... Nhưng hình như hắn có thể tiến hành dịch chuyển không gian!"
Biểu cảm của Ôn Văn trở nên nghiêm nghị, một kẻ địch có tính cơ động siêu mạnh như vậy khá khó đối phó, nếu bị hắn quấn lấy thì hậu quả sẽ không tốt lắm.
Có điều Ôn Văn nghĩ người siêu năng kia khó đối phó, đối phương cũng cảm thấy Ôn Văn khó chơi.
Theo tốc độ phản ứng của Ôn Văn, cho dù hắn có thể dịch chuyển tức thời cũng không nắm chắc trăm phần trăm là có thể bắt được Ôn Văn, hiện giờ phân bộ đã sắp tiêu rồi, hắn không cần phải liều mạng với Ôn Văn làm gì.
Vì thế, hắn liếc nhìn Ôn Văn thật sâu, sau đó một lần nữa hóa thành làn sương màu lam nhạt, lần này không kỳ quái xuất hiện ở một nơi nào nữa mà cứ vậy biến mất.
Sau khi người siêu năng này đi rồi, ngăn cản Ôn Văn chỉ còn lại đám quái vật làm tay chân cho tên người siêu năng kia.
Chúng có làn da xù xì màu xanh lá, thể hình nhỏ hơn nhân loại một chút, lỗ tai nhọn và cái mồm khá to, trên người quấn một miếng vải thô.
Trong phòng này vốn có khoảng mười con, nhưng hơn phân nửa đã bị trận chiến ngắn ngủi khi nãy ngộ thương chết mất.
Ôn Văn thoáng quan sát đám quái vật này, sau đó phỉ nhổ một câu: "Đám bọn mày lớn lên giống y như đám tiểu quái trong game ấy, Đọa Thần Huyết dùng loại quái vật này làm việc đúng là không có mặt mũi xíu nào."
Đám quái vật này có chỉ số thông minh không cao cho lắm, lão đại đã chạy mất rồi, nhưng chúng thì cứ hướng về phía Ôn Văn mà gầm rú làm anh nghe mà phát bực.
Vì thế Ôn Văn vung tay chém giết cả bốn con, chỉ chừa lại một con cuối cùng trông khá là cường tráng rồi thu vào trong trạm thu nhận.
Đáng nói nhất là, con quái vật trông có vẻ cường tráng này lại là con có thực lực xếp áp chót trong đám quái vật cấp Tai Họa....