Chương 245 - Xương Thú
Ôn Văn đã dặn người đàn ông mặc vest kia, sau này mỗi khi có nhân viên thu nhận gia nhập thì phải giao chìa khóa cho Ôn Văn trước.
Dưới quyền hạn của ngục đốc, người đàn ông kim loại kia chỉ có thể nghe theo, nhưng thật sự ông không tán thành hành vi này của Ôn Văn.
Nhưng cho dù không tán thành thì trong lòng ông cũng rất biết ơn Ôn Văn.
Bởi vì ông tận mắt nhìn thấy Ôn Văn từ khi tiếp quản trạm thu nhận tới giờ, trạm thu nhận đang dần dần khôi phục sức sống.
Nói không chừng một ngày nào đó, nơi này sẽ giống như trước kia, có hơn vạn nhân viên thu nhận trải rộng khắp thế giới, duy trì sự cân bằng của thế giới này.
Đương nhiên Ôn Văn không biết người đàn ông vest kim loại này đang nghĩ gì, anh vẫn xem người này là một dạng quản lý trí năng, mà sự thật thì đúng là vậy.
Lúc này Ôn Văn đã chạy tới trước phòng trọ Tai Họa số ba, dùng chìa khóa mở cửa phòng.
Cửa vừa mở ra liền ngửi thấy một mùi mục ruỗng khó ngửi, khẳng định không quá bình thường.
Đi vào trong nhìn một chút, Ôn Văn liền hiểu được, người từng ở căn phòng này có lẽ không phải là nhân loại!
Bố cục nơi này trông giống như hang động của dã thú vậy, trên mặt đấy là một đống rơm rạ héo khô, trong góc phòng là một đống xương khô.
"Phòng này... hình như chẳng có gì béo bở cả, với lại đất đá trong này chắc cũng phải mấy tấn, Hoành Ảm muốn thu dọn phòng này thì cũng tốn bộn thời gian đấy."
Nhìn lướt một vòng, ngay cả một món đồ cổ có vẻ cũng không có, nói chi tới vật phẩm siêu năng có thể sử dụng chứ.
Có điều đã từng tra xét hai căn phòng, Ôn Văn cũng không dễ dàng từ bỏ, nơi này dù sao cũng từng là chỗ ở của người siêu năng.
Ôn Văn nhắm mắt lại, năng lượng màu đen từ cơ thể phóng ra dò xét cả phòng một lần.
Tra xét như vậy dễ dàng hơn tự mình tìm kiếm.
Sau khi năng lượng biến mất, Ôn Văn liền đi thẳng tới chỗ đống rơm.
Phía trên đống rơm có đặt mấy viên trứng đá lớn nhỏ, cũng không biết dùng để làm gì.
Có điều mục tiêu của Ôn Văn không phải số trứng đá này, mà là thứ gì đó ở trong đống đất, sau khi lật đống đất lên thì nhìn thấy một khúc xương dài cả mét, cũng không biết là xương của sinh vật gì.
Khúc xương này tỏa ra năng lượng khác thường, mặc dù đã trải qua ngàn năm cũng không hoàn toàn tản đi, có lẽ là nguyên liệu tốt để chế tạo vật phẩm siêu năng.
Ôn Văn đơn giản đánh giá một chút, khúc xương này ít nhất cũng phải là quái vật cấp chân tự, thậm chí còn có thể là xương quái vật cấp Tai Biến!
Có điều nhìn vết răng và vết cào kỳ quái ở bên trên thì có lẽ vị nhân viên thu nhận phòng này xem nó là thứ mài răng...
"Có lẽ vị nhân viên thu nhận kia là một con mèo lớn."
Ngoài khúc xương này thì trong phòng không hề có thứ gì hữu dụng, xương và trứng đá có lẽ có chút tác dụng nhưng Ôn Văn không làm quá tuyệt tình.
Anh ăn thịt thì cũng phải để Hoành Ảm húp được chút nước chứ.
Đứng ở cửa, Ôn Văn thở dài nói: "Xem ra hành vi kiểm tra phòng này có khi cũng không vớt được béo bở..."
"Có điều, ít nhất phòng này cũng chứng minh được một điều, phi nhân loại cũng có thể thành nhân viên thu nhận."
"Nói vậy thì mình bắt đám quái vật kia đọc sách là chính xác, sau này chúng quả thực có thể làm việc cho mình, vì thế mình phải mua thêm sách mới được."
Đám quái vật có nằm mơ cũng không ngờ cuộc sống của mình chỉ sau một lần Ôn Văn đi kiểm tra phòng đã trở nên càng gian nan hơn.
Ôn Văn cầm khúc xương vung vung hai phát, sờ cằm: "Thứ này có thể dùng làm một cây gậy, có thời gian thì nghiên cứu một chút vậy."
...
Hoành Ảm còn đang như bọt biển hấp thu tri thức về thế giới người siêu năng, Ôn Văn đoán là trong khoảng thời gian ngắn sẽ không học xong, bởi vì ngay cả chính bản thân Ôn Văn cũng phải tìm hiểu một thời gian thật lâu mới biết cụ thể về thế giới này.
Tri thức mà người đàn ông kim loại mặc vest kia nắm giữ đều là tri thức ngàn năm trước rồi, nhưng khoảng thời gian trước Ôn Văn đã đổi mới tin tức một chút cho ông ta nên cũng không sợ Hoành Ảm bị dẫn lệch đường.
Tiếp đó anh đi tới khu sinh hoạt của khu Tai Họa, người ở đây đều là ngục tốt và nhân viên khác của trạm thu nhận, có điều hiện giờ thì nơi này chỉ có ngục tốt mà thôi.
Ở đây có tổng cộng mười sáu người, ngoại trừ mặt sẹo thì số còn lại chính là nhân viên của sơn trang Lệ Thủy.
Ôn Văn đi tới, tất cả mười sáu ngục tốt đều cung kính đứng bên cạnh.
Trước khi đưa nhóm Lưu Ngôn Khai ra ngoài, Ôn Văn đã chỉ định bọn họ làm ngục tốt, đồng thời dẫn tới chỗ Họa Tốt Số Một mặt thẹo.
Hiện giờ xem ra, Họa Tốt Số Một đã dạy dỗ bọn họ không tệ lắm.
Ôn Văn gật đầu nói với Họa Tốt Số Một: "Từ hôm nay trở đi, ông chính là tiểu đội trưởng của bọn họ, công việc của bọn họ sẽ ông bố trí phân chia, tất cả do ông chịu trách nhiệm."
Họa Tốt Số Một mặt thẹo khom người bày tỏ biết ơn đối với Ôn Văn.
Tuy hắn trông có vẻ không có biểu tình gì cả nhưng kỳ thật đã mừng muốn điên rồi.
Trong khoảng thời gian bị nhốt trong trạm thu nhận, hắn ngay cả người để nói chuyện cũng không có, lần này thoáng cái đã có tới mười lăm đứa đàn em, hắn giống như tìm lại được cảm giác đỉnh cao khi còn làm côn đồ.
Nhưng mặt thẹo không dám tỏ ra đắc ý trước mặt Ôn Văn, bởi vì trong trạm thu nhận này, địa vị của ngục tốt còn thấp hơn cả đám quái vật, Ôn Văn có thể dựa vào tâm tình để quyết định sự sống chết của bọn họ.
"Mười lăm người các người, từ hôm nay trở đi sẽ không có tên, phân biệt gọi là Họa Tốt Số Hai đến Họa Tốt Số Mười Sáu, công việc cụ thể sẽ do Họa Tốt Số Một sắp xếp."
Đơn giản thông báo một chút rồi Ôn Văn rời khỏi khu vực này, anh không có tâm tư dành quá nhiều thời gian trên người ngục tốt.
Bọn họ không có cách nào làm trái lệnh của Ôn Văn, vì thế chỉ có thể cần cù hiến dâng sinh mệnh cho trạm thu nhận.
Tiếp đó Ôn Văn dò xét chiến lợi phẩm lần cứu viện này, hai con quái vật và một người siêu năng.
Quái vật Tai Hại dê yêu hấp dưỡng sau khi bị giam vào phòng giam, nhìn đám quái vật ngang cấp mình chăm chú học hành mà lập tức thiết lập vị trí của mình.
Lúc Ôn Văn tới thị sát, nó thậm chí còn chủ động yêu cầu được học tập làm Ôn Văn thay đổi cái nhìn về nó rất nhiều.
Mà hai vị ở khu Tai Họa thì hiển nhiên không thể sáng suốt được như thế.
Quái vật cấp Tai Họa, người da xanh cường tráng....
Ừm, Ôn Văn cũng không biết nó thuộc chủng tộc gì, hơn nữa ngôn ngữ cũng không thông nên cứ gọi đại vậy thôi.
Đầu óc của nó không tốt lắm, lúc bị nhốt trong phòng giam vẫn không ngừng gào rú với Ôn Văn, vì thế Ôn Văn dứt khoát đưa nó tới phòng giam Hồ Ấu Lăng, chỉ một tiếng sau nó đã trở nên hiền lành hẳn.
Hiện giờ Hồ Ấu Lăng chỉ ước gì có quái vật không chịu phục tùng mệnh lệnh của Ôn Văn, sau đó sẽ bị Ôn Văn đưa tới chỗ cô.
Hơn nữa hiện giờ trong mắt Hồ Ấu Lăng thì hình tượng của Ôn Văn không còn là đại ác nhân giam giữ cô nữa, mà là đại thiện nhân nắm giữ tài nguyên mà cô cần có nhất.
Chỉ có thể nói, cho dù là quái vật thì ở trong phòng giam lâu ngày cũng sẽ có biến hóa.
"Đại nhân à, lần sau lại tới chơi nha..."
Hồ Ấu Lăng quơ quơ khăn tay, đầy sức sống nói với Ôn Văn.
Thẳng thắn mà nói, đối với thái độ của Hồ Ấu Lăng, Ôn Văn khá là hưởng thụ, dù sao thì tới tận bây giờ, Hồ Ấu Lăng chính là người phụ nữ đẹp nhất mà Ôn Văn từng gặp qua.
Có điều liên tưởng tới ngay cả người da xanh cường tráng mà cô ta cũng gặm nổi, Ôn Văn thật sự không hứng thú nổi với cô nàng.
Cuối cùng là mụ phù thủy cảnh giới Thăm Dò kia, năng lực của cô ta là điều khiển bù nhìn.
Năng lực này khá thú vị, nhưng để Ôn Văn dùng thì cũng chỉ có thể dùng để dọa người mà thôi.
Có lẽ bởi vì Ôn Văn đã giết chết người tình của cô ta nên cô ta vẫn không chịu cho Ôn Văn xem sắc mặt dễ coi.
Có điều không sao cả, chờ Hoành Ảm học tập xong rồi, anh sẽ gọi Hoành Ảm tới.
Cậu ta nhất định rất hứng thú với chuyện bỏ đá xuống giếng.