Chương 247 - Trấn Quang Phổ Hoàn Mỹ
Ôn Văn lắc đầu tự nói: "Có lẽ đã qua mặt được rồi, nếu người tới không phải hắn thì mình đã phát huy tốt hơn rồi."
Trong lòng Ôn Văn hiểu rõ, tuy Dương Thắng nói rằng tới để đưa đồ, nhưng có lẽ còn có ý muốn dò xét anh.
Dù sao thì trong mắt Hiệp Hội Thợ Săn có một thế lực thứ ba đúng lúc tham gia trận vây quét này, như vậy nguồn tin của bên thứ ba rất có thể chính là Ôn Văn.
"Hai trăm ngàn tiền săn ma cũng đủ để mình mua rất nhiều thứ, nhưng khẩu Phật Thuyết Gatling mình muốn nhất đã tới tay, vì thế mua cái gì thì để sau hẳn nói đi, hiện giờ quan trọng nhất là phải rời khỏi mảnh đất thị phi này."
Đọa Thần Huyết vừa mới bị vây quét, rất nhiều thành viên đang ẩn núp trong thành phố, thành phố Diên Lăng này sẽ có một đoạn tương lai ngắn không yên tĩnh.
Vì thế Ôn Văn gọi một cuộc điện thoại cho Sở Vĩ, sau đó suốt đêm lái xe rời khỏi thành phố Diên Lăng, mặc kệ chuyện sau đó.
Sau khi cúp máy, Sở Vĩ thu thập hành trang, chuẩn bị xuất phát tham gia cuộc sát hạch siêu thợ săn.
Trải qua sự kiện lần này, tiểu đội thợ săn của thành phố Diên Lăng trực tiếp giải tán, đội viên có vấn đề đã bị đội hành động đặc biệt mang đi, không có vấn đề sẽ bị điều chuyển tới các thành phố khác.
Mà lão đại của Sở Vĩ, cũng chính là tiểu đội trưởng đội thợ săn thành phố Diên Lăng trực tiếp bị giải trừ chức vụ, dẫn về tổng bộ tiếp nhận điều tra.
Mấy ngày nay đối với Sở Vĩ dài đằng đẵng hệt như mấy tháng vậy.
Vừa nghĩ tới Đọa Thần Huyết vẫn luôn ẩn núp ở nơi này mà bọn họ không hề phát hiện, Sở Vĩ còn khó chịu hơn cả chết.
Ừm...
Đối với hắn thì tử vong không phải chuyện đau khổ.
Vì thế Sở Vĩ dự định rời khỏi thành phố Diên Lăng để điều chỉnh tâm tình, mà sát hạch siêu thợ săn chính là một lựa chọn rất tốt...
...
Trời u ám, mây đen dày đặc như một cái nồi bao lấy bầu trời, gió lạnh thổi cây cối hai bên đường phát ra tiếng xào xạc.
Trên đường lớn, một chiếc xe thể thao lẳng lặng chạy tới, trên mui xe, Ôn Văn mặc áo gió màu đen đang đọc một quyển tiểu thuyết.
Tên của quyển tiểu thuyết đó là Thám Tử Và Nón Xanh, nó kể về một câu chuyện truyền kỳ về chàng thám tử đội nón xanh.
Một con bọ có kích cỡ cỡ hạt đậu xanh bị cơn gió cuốn bay không có cách nào khống chế hướng bay.
Nó bay bay bay rồi bay luôn vào mũi Ôn Văn.
"Ắt....xì!"
Ôn Văn ngồi dậy túm con bọ nhỏ kia ra, sau đó cong ngón tay búng nó đi.
"Ầy, thời tiết hình như muốn mưa rồi, xem tin tức thì hình như sắp có bão tới."
Ôn Văn khép sách sạch, xoay người chui vào trong xe, bảo Tam Tể Nhi: "Tới thị trấn kế tiếp thì dừng lại tìm khách sạn đi, mưa thế này còn lái xe, lỡ bị bong tróc thì tao lại phải tốn tiền sửa."
Tiếp đó, Ôn Văn tiếp tục lật xem quyển tiểu thuyết, anh đang đọc tới tình tiết liên quan tới cái nón, không thể bỏ qua được.
Chừng mười phút sau thì xe quẹo vào một thị trấn, Ôn Văn ngẩng đầu nhìn lên, thị trấn này tên là trấn Quang Phổ.
Lối vào trấn là một giáo đường của giáo hội Sáng Thế, trên chóp đỉnh giáo đường là một bức tượng thiên sứ điêu khắc bằng đá màu trắng, phía sau bức tượng thiên sứ là một vòng đá tượng trưng cho ánh mặt trời.
"Trấn Quang Phổ... ánh sáng chiếu rọi khắp thị trấn à..."
Ôn Văn chỉ nhìn lướt qua, không quá để ý.
Xe dừng lại ở một khách sạn, Ôn Văn xuống xe, nhìn quanh một vòng liền cảm thấy ánh mắt sáng ngời.
Con đường sạch sẽ gọn hàng, người đi đường đều mặc quần áo chỉnh tề hành vi nghiêm chỉnh, không có người nào là quần áo không chỉnh tề, cũng không có ai ngồi trước cửa nói chuyện phiếm.
Hết thảy mọi thứ đều giống như cảnh tượng chỉ có thể xuất hiện trong phim ảnh.
Nơi này tuy thoạt nhìn khá phồn vinh nhưng nó lại làm Ôn Văn có cảm giác không hài hòa và ẩn ẩn có chút áp lực.
"Thoạt nhìn quá ngăn ngắn và trật tự lại càng làm người ta cảm thấy không được tự nhiên."
Ôn Văn lắc đầu, bước vào khách sạn.
Khách sạn cũng tuân thủ quy củ rõ ràng, hết thảy mọi thứ đều nghiêm túc theo tiêu chuẩn, không hề có chút sơ sót nào.
Dra trải giường và áo gối giống như mới thay, sàn nhà lau sạch sẽ không có vết chân, vách tường trắng tinh, ngay cả một chút vết bẩn cũng không có.
Điểm này làm Ôn Văn khá thỏa mãn, anh vào nam ra bắc rất nhiều nơi, có nhiều khách sạn thật sự là... một lời khó nói hết.
Ôn Văn nằm bẹp trên giường tiếp tục xem tiểu thuyết, miệng lẩm bẩm: "Sao trong trạm thu nhận lại không có phòng của mình chứ, nếu có thì mình đã không cần phải ở khách sạn, muốn nghỉ ngơi thì chỉ cần trực tiếp quay vào trong trạm là được rồi."
...
Lúc này, bên cạnh chiếc xe đậu ngoài khách sạn của Ôn Văn có hai người đàn ông lén lén lút lút, một người béo cao, một người gầy lùn.
Người đàn ông gầy lùn oán giận: "Giáo chủ đại nhân cũng thật là, chỉ nghi ngờ thôi mà bảo chúng ta đi cướp đồ của thợ săn."
Người đàn ông béo cao vỗ vỗ vai người bạn đi cùng nói: "Căn cứ theo tình báo thì người này làm việc cùng thành phố với Diêm Tu, hiện giờ đặc biệt tới thành phố Thiên Hà thế này rất có thể là muốn đem thứ gì đó quan trọng tới cho lão cẩu, mà giáo chủ đại nhân thì không muốn thứ đó tới tay lão cẩu."
"Cha sứ Lưu.... aiz, nhưng đó là thợ săn đó, chỉ với hai người chúng ta thì sao có thể là đối thủ của hắn được chứ?"
Người đàn ông gần lùn kia vẫn còn chút do dự, hắn cảm thấy gần đây giáo chủ nhà mình có hơi điên cuồng, hoặc là một loại bệnh trạng của ngoan đạo, nhưng bọn họ chỉ là cấp dưới nên chỉ có thể phục tùng mệnh lệnh vô điều kiện mà thôi.
Người đàn ông cao béo suy nghĩ một chút, cười gian nói với người đàn ông gầy lùn: "He he, hắn là thợ săn, nếu phát hiện chuyện dị thường thì chắc chắn sẽ truy cứu tiếp, chỉ cần dẫn hắn tới nơi đó thì không phải muốn tròn muốn dẹp gì cũng tùy chúng ta à?"
"Vậy cứ làm theo lời ông đi..."
Người đàn ông gầy lùn kia thở dài một tiếng, cũng không biết lần này là phúc hay họa.
...
Mày... có tội...
Viên Chí bị trói trên thánh giá, ở trước mặt ông là một thiên sứ với quầng sáng vô hạn ở phía sau.
Thiên sứ không quan tâm tới tiếng kêu rên mà cắm thanh kiếm dài vào ngực Viên Chí, sau đó cơ thể ông bị ánh sáng rực rỡ thiêu đốt.
Nháy mắt tử vong ập tới, Viên Chí đột nhiên giật mình tỉnh giấc, trán túa mồ hôi lạnh, mắt đầy tơ máu.
"Anh yêu à, anh làm sao vậy?"
Vợ ông mở đèn, quan tâm nhìn sang Viên Chí.
"Không có gì, anh lại mơ thấy cơn ác mộng kia thôi." Viên Chí lắc đầu nói.
"Đó không phải là ác mộng mà là nhắc nhở, nhất định là anh thiếu thành kính."
Vợ giễu cợt một câu rồi xoay người đi, ngủ tiếp.
Viên Chí thở dài một hơi, nếu là trước kia thì vợ ông nhất định sẽ không nói vậy.
Viên Chí nằm xuống, nắm chặt sợi dây chuyển cổ dáng cổ xưa trước ngực, lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được.
Năm nay Viên Chí đã hơn năm mươi tuổi, lúc còn trẻ rời quê hương ra ngoài phấn đấu, bây giờ lớn tuổi nên về quê hưởng thụ yên ả.
Ban đầu nhìn thấy quê nhà trở nên tốt đẹp như vậy, mọi thứ đều ngăn nắp gọn gàng, ông còn cảm thấy rất vui mừng.
Nhưng vài ngày sau thì Viên Chí bắt đầu cảm thấy không đúng.
Tất cả mọi người ở nơi này có vẻ rất khô khan, cứ như từ một khuôn mẫu khắc ra vậy.
Ông mặc quần đùi đi biển đi mua đồ thì mọi người nhìn ông như một kẻ cặn bã, thẳng đến khi ông phải ăn mặc nghiêm chỉnh khi đi ra ngoài thì tình huống này mới giảm bớt.
Viên Chí phát hiện chỉ cần mình làm ra chuyện gì khác với mọi người trong trấn thì sẽ bị những người khác chống lại, vì thế ông bị ép phải lạm mọi thứ thật hoàn mỹ thì mới có thể sống bình thường trong thị trấn này.
Chỉ trở về đây hơn mười ngày mà Viên Chí phát hiện cuộc sống ở quê còn không bình an bằng thành phố, thậm chí còn áp lực hơn.
Ban đầu Viên Chí còn chịu được bởi vì ít ra khi ở nhà thì ông cần chịu đựng ánh mắt khác thường của người khác.
Nhưng làm Viên Chí dần dần sợ hãi là vợ ông cũng bắt đầu giống như những người đó.
Hết thảy mọi việc đều phải hoàn hảo, làm Viên Chí cảm thấy quy tắc trong nhà còn nhiều hơn cả trong tù!