Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 248 - Mày... Có Tội!

Chương 248 - Mày... Có Tội!


Viên Chí trằn trọc mãi vẫn không ngủ được, giấc mộng đó ông đã mơ thấy hơn mười lần rồi.
"Mình có tội, mình rốt cuộc có tội gì chứ..."
Cuối cùng Viên Chí cũng xuống giường, đi ra ngồi ngoài bậc thang xi măng trước cửa, châm một điếu thuốc.
Sau khi về quê, hình như tất cả mọi thứ đều đã thay đổi, cuộc sống vốn bình thường lại trở thành tội ác tày trời trong mắt người khác.
Mà cảnh trong mơ làm cho Viên Chí cảm thấy rợn tóc gáy.
Viên Chí từng nghi ngờ là tinh thần của mình xảy ra vấn đề, nhưng trong thị trấn này không có bác sĩ tâm thần, vì thế ông không thể kiểm tra được.
"Không được, không thể cứ tiếp tục như vậy, ngày mai mình sẽ rời khỏi nơi này trở về thành phố."
Viên Chí làm ra quyết định, đồng thời cũng gọi điện thoại cho con trai ở thành phố, nói rõ tình huống.
Sau khi cúp điện thoại, Viên Chí vừa mới quay lại đã nhìn thấy vợ mình là Nghiêm Lệ Toa đứng ở phía sau, cúi đầu nhìn mình.
Ánh mắt kia có xem thường, có chán ghét, chỉ không có sự quan tâm giữa vợ chồng.
"Sao thế, em cũng không ngủ được à?" Viên Chí bị dọa hoảng, cười gượng nói.
Nghiêm Lệ Toa từ trên cao liếc nhìn Viên Chí, sau đó nói: "Sao anh lại muốn rời đi chứ, anh muốn trốn tránh tội lỗi của mình à?"
"Anh chỉ không hiểu được, anh rốt cuộc có tội gì?"
Viên Chí đứng dậy, cố nén tức giận nhỏ giọng hỏi Nghiêm Lệ Toa, ở thị trấn nhỏ này vài ngày mà ông cảm thấy tinh thần mình đang ở sát ranh giới sụp đổ.
Nghiêm Lệ Toa ngẩng đầu lên, mang theo sự thương hại nhìn Viên Chí: "Anh thật sự hết thuốc cứu chữa rồi."
"Em mới hết thuốc chữa ấy, em đừng có nhìn tôi như vậy!"
Viên Chí rốt cuộc không thể chịu nổi nữa, trực tiếp gầm lên với Nghiêm Lệ Toa, lời chất vấn của Nghiêm Lệ Toa giống như mồi dẫn lửa châm vào kíp nổ áp lực đè nén suốt mấy ngày qua.
"Tôi không rõ đám bọn em bị tật xấu gì, cứ như tôi làm gì cũng sai vậy, ngay cả tôi mặc đồ cũng chỉ trích... mấy người..."
"Đừng lớn tiếng như vậy, đừng làm phiền người khác ngủ." Nghiêm Lệ Toa đặt một ngón tay bên môi Viên Chí, ngăn cản ông tiếp tục rống lên.
Viên Chí thô bạo gạt tay Nghiêm Lệ Toa: "Tôi chịu đủ rồi, em đúng là bị bệnh rồi, người trong trấn này bị bệnh cả rồi, hôm nay tôi phải đi, không bao giờ ở lại trong cái nơi quỷ quái này nữa!"
Viên Chí chạy ào vào phòng, mặc quần áo tử tế, cầm theo chút tiền rồi tức giận đùng đùng ra khỏi cửa, nhưng lại nhìn thấy một vòng người đứng bên ngoài sân nhà mình.
Những người này là hàng xóm láng giềng ở gần nhà, bọn họ bị tiếng gào của Viên Chí đánh thức.
Viên Chí nhìn đám người này có vẻ rất quen mắt nhưng ông lại không nhận ra được ai.
Bởi vì ngoại trừ diện mạo và tên gọi thì những người này giống hệt như nhau, không có điểm đặc biệt nào để Viên Chí nhớ ra.
Tất cả bọn họ đều nhìn chằm chằm Viên Chí, giống như đang nhìn một kẻ cặn bã xã hội.
Thấy nhiều người như vậy tụ tập ở bên ngoài nhà mình, Viên Chí có chút tê rần da đầu, nhưng nhờ có cơn giận chống đỡ nên ông cũng không quá sợ hãi.
"Mấy người nhìn gì đấy, vợ chồng cãi nhau không được à, cút về nhà mấy người hết đi!"
Những người đó không hề có chút phản ứng nào với lời nói của Viên Chí, biểu cảm trên mặt lại càng tỏ ra thương hại hơn.
"Người này thật đáng thương."
"Vợ ông ta cũng thực đáng thương, gặp phải một người chồng như vậy."
"Ông ta thật ghê tởm..."
Ánh mắt của tất cả bọn họ, giống như vợ ông vậy!
Nghe những lời nói kia, Viên Chí không nhịn được hét lớn một tiếng vô nghĩa rồi đẩy đám người, đi ra ngoài.
"Chỉ cần rời khỏi nơi này là tốt thôi, rời khỏi nơi này thì không cần để ý tới những kẻ tâm thần này nữa."
Viên Chí phẫn nộ đùng đùng đi ra ngoài, mỗi khi đi ngang qua một căn nhà thì ngọn đèn ở bên trong sẽ sáng lên, đèn đường cũng sáng lên.
Không quản là ông đi tới đâu, giống như tất cả đèn đuốc đều sẽ sáng choang, nhưng hiện giờ đang là hai giờ sáng!
Phía sau ngọn đèn kia tựa hồ là một gương mặt giống như nhau đang nghìn bài một điệu chỉ trích Viên Chí.
Trong bóng tối, con người thường cảm thấy sợ hãi.
Nhưng loại ánh sáng vô duyên vô cớ này lại càng làm Viên Chí sợ hơn, giống như cả người đều bị khí lạnh chiếm cứ vậy.
Tình hình hiện giờ rõ ràng không đúng, hình như có sức mạnh kỳ quái nào đó đang nhắm vào ông.
Viên Chí đứng dưới ngọn đèn, không biết có nên tiếp tục đi tới nữa hay không, hiện giờ đã là đêm khuya, không có xe chỉ dựa vào đôi chân thì ông không thể đi bao xa.
Vì thế Viên Chí thở dài một tiếng, quyết định trước tiên quay trở về thị trấn lấy xe.
"Khi nãy có lẽ mình đã tức tới chập mạch rồi, có điều mình cũng không thể ở lại nơi này được nữa, còn ở thì mình nhất định sẽ điên mất."
Nhưng đột nhiên Viên Chí sững sờ, thì ra lúc này ông đang đứng trước giáo đường của thị trấn!
Bức tượng thiên sứ trên đỉnh giáo đường giống như đang tỏa ra ánh sáng, một âm thanh thực quen thuộc vang lên.
"Mày... có tội!"
Đây chính là âm thanh của thiên sứ mà Viên Chí đã nghe thấy trong mộng!
"Sao mình lại nghe thấy âm thanh này, thấy ánh sáng này chứ? Là mình đang nằm mơ hay mình điên thật rồi?"
Viên Chí ôm đầu, cảm thấy hết thảy mọi thứ đều thật hoang đường.
Đột nhiên ở bên dưới bức tượng thiên sứ, một bóng dáng mờ ảo được tạo ra từ ánh sáng cầm một thanh kiếm thật dài từng bước từng bước đi tới chỗ Viên Chí.
Viên Chí đột nhiên sững sờ ngã quỵ xuống đất, ánh mắt mất đi tia sáng, miệng nỉ non: "Tôi thừa nhận tội lỗi của mình, khi còn bé tôi đã hái trộm táo nhà hàng xóm, lớn lên một chút đã nhìn lén cô con gái nhà hàng xóm tắm...."
Bóng dáng thiên sứ đi tới trước mặt Viên Chí, giơ cao thanh kiếm dài chuẩn bị đâm xuống.
Đột nhiên sợi dây chuyền trước ngực Viên Chí bể nát, ông cũng nháy mắt tỉnh táo lại, sau đó loạng choạng bò ra khỏi phạm vi giáo đường, mà thiên sứ kia cũng không đuổi theo.
Viên Chí chạy một đoạn thì tuyệt vọng dừng lại, thị trấn này bị tường rào thật cao bao vây, chỉ có mỗi cửa ra ở giáo đường.
"Quả nhiên không phải mình có vấn đề, là giáo đường này có vấn đề, đó không phải thiên sứ mà là ác ma!"
Một người đàn ông cao mập mặc đồ trắng đi tới trước mặt hắn, lộ ra nụ cười mỉm nhìn hắn.
Nhìn thấy người này, nước mắt Viên Chí cũng dâng trào, ánh mắt của người này nhìn ông không giống đám người kia!
"Mau cứu tôi, tôi..."
Người đàn ông cao mập kia cản lại: "Ông đã chọc giận thiên sứ rồi, tôi không giúp được, nhưng trong khách sạn của thị trấn có một vị thám tử tên là Ôn Văn, người đó là thợ săn, ông có thể tìm người đó hỗ trợ, đó cũng là cơ hội duy nhất của ông."
Sau khi nói xong, người đàn ông cao mập kia không để ý tới lời cầu xin của Viên Chí, trực tiếp rời đi.
Ánh mắt Viên Chí lộ rõ khao khát, trong miệng lẩm bẩm một cái tên: "Ôn Văn..."
...
Trong khách sạn, sau khi đọc xong quyển tiểu thuyết, Ôn Văn đang tiến hành rèn luyện.
Anh bắt chéo một tay ra sau lưng, tay kia duỗi ra hai ngón, tiếng hành ngồi hít đất.
Hiện giờ cho dù không sử dụng bất kỳ thể chất nào thì Ôn Văn cũng không còn giống như nhân loại nữa.
Anh hít đất với tốc độ hai cái một giây, làm được tầm bảy tám phút thì cảm thấy có chút mệt mỏi.
Mỗi khi thu thập một con quái vật, cơ thể Ôn Văn tựa hồ lại trở nên mạnh mẽ hơn, đến bây giờ Ôn Văn chỉ dựa vào sức mình và kiếm khí rèn luyện được cũng có thể dạy dỗ bất cứ con quái vật cấp Tai Họa nào.
Đối mặt với quái vật cấp Tai Hại cũng không phải không thể đánh một trận!
Nhưng như thế vẫn chưa đủ, mục tiêu của Ôn Văn là cho dù không có Trạm Thu Nhận Tai Ách hỗ trợ thì anh cũng có thể sống sót thật tốt trong thế giới người siêu năng.
Mà, ít nhất cũng phải đạt được thực lực cảnh giới Đồng Hóa!


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất