Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 249 - Mấy Người Nhìn Gì?

Chương 249 - Mấy Người Nhìn Gì?


Có điều Ôn Văn cũng biết, cho dù mình đã trở nên mạnh mẽ hơn nhưng anh vẫn không thể tính là người siêu năng.
Người siêu năng bình thường ở thực lực như anh đã có thể cảm giác được khác thường, mà lúc thăng cấp lên cảnh giới Đồng Hóa có lẽ sẽ gặp phải nguy cơ đánh mất chính mình.
Mà Ôn Văn thì chưa từng có trải nghiệm đó.
Anh dùng phương thức cường độ cao liên tục rèn luyện bảy, tám tiếng mới ngừng lại, nếu không làm vậy thì anh căn bản không có cách nào rèn luyện cơ thể cả, nguyên nhân là cơ thể anh đã quá mạnh mẽ.
Ôn Văn đứng dậy, cầm khăn lau sạch mồ hôi trên trán rồi đi tới thùng rác, ném khăn vào đó.
"Ơ... không đúng, sao lại phải đi tới tận đây mà ném chứ?"
Ôn Văn là một người không thích làm chuyện dư thừa, anh hoàn toàn có thể ở khoảng cách khi nãy mà ném bay chiếc khăn vào thùng rác, sao lại phải đặc biệt đi tới đây chứ?
Nếu là người bình thường thì có lẽ sẽ không tự hỏi về những điều khác thường căn bản này, thậm chí cũng không chú ý tới.
Nhưng Ôn Văn thì khác, anh vẫn không đấu tranh để chính mình không mất khống chế, vì thế anh rất quan tâm tới trạng thái của mình.
Chỉ cần xuất hiện một manh mối thì anh lập tức phát hiện mình xảy ra vấn đề.
"Thị trấn này quả nhiên có vấn đề, ngay cả mình cũng có chút...hơn nữa trạng thái của người dân trong trấn cũng có chút không đúng, cho dù quản lý nghiêm ngặt thế nào cũng không thể làm tới mức độ này."
Đột nhiên, cửa phòng Ôn Văn bị đập mạnh.
"Cứu tôi, cứu tôi với!"
Ôn Văn mở cửa ra thì thấy đứng ngoài cửa là một người đàn ông trung niên quần áo không chỉnh tề tinh thần bất ổn, người đàn ông này chính là Viên Chí mới vừa trốn ra khỏi giáo đường.
"Anh là thám tử Ôn đúng không, anh là thợ săn đúng không, tôi cần anh giúp đỡ!"
Ở phía sau Viên Chí, ông chủ khác sạn cầm một cây đèn dầu, lẳng lặng nhìn hai người, dưới ánh đèn chiếu rọi, sắc mặt của hắn có chút tối tăm.
Ôn Văn có chút khó chịu, trực tiếp để Viên Chí vào phòng, sau đó lập tức đóng cửa lại, chặn lại ánh mắt của ông chủ khách sạn.
"Nói đi, ai bảo ông tới đây?"
Ôn Văn không tin một người bình thường có thể dễ dàng tìm ra chính xác địa chỉ của mình như vậy.
"Có một người rất cao rất béo, hắn nói chỉ có anh là có thể cứu tôi thôi, tôi không có cách nào, chỉ có thể..."
Ôn Văn nhếch mép lộ ra nụ cười vặn vẹo: "Có ý gì đây, xem ra là hướng về phía mình mà tới... nói đi, ông gặp phải chuyện gì?"
Từ khi tiến vào thị trấn này, Ôn Văn có thể cảm nhận được cảm giác không hòa hợp, hiện giờ thật sự có người tìm tới cửa, anh khá là hài lòng.
Thấy dáng cười của Ôn Văn, Viên Chí có chút do dự, có điều tuy biểu cảm của Ôn Văn khá là dọa người nhưng vẫn thoải mái hơn những người dân trông khá bình thường ở ngoài kia, vì thế Viên Chí lựa chọn tin tưởng Ôn Văn.
"Là thế này, nửa tháng trước tôi đã dọn về đây ở...."
...
Nghe xong màn tự thuật của Viên Chí, Ôn Văn sờ cằm.
"Nếu tôi không ở trấn này cả buổi chiều thì có lẽ tôi sẽ cho rằng ông điên rồi, hoặc là ông sinh ra ảo giác này nọ, chỉ là..."
Ôn Văn xác nhận trấn này quả thực có vấn đề!
Ôn Văn đưa tay kéo mặt dây chuyền đã bể nát trên ngực Viên Chí.
"Trước đó ông không bị trấn này ảnh hưởng chính là nhờ có sợi dây chuyền này che chở, có điều nó cũng có giới hạn, vì thế nó đã hỏng rồi."
Nghe Ôn Văn phân tích rõ ràng như vậy, Viên Chí chờ mong nhìn Ôn Văn.
"Vậy... thám tử Ôn, anh có thể cứu tôi ra ngoài không, còn ở lại đây thì tôi sẽ điên mất."
Ôn Văn gật đầu, cười nói với Viên Chí: "Được thì được, nhưng trước khi mọi chuyện kết thúc, ông không thể đi được..."
"Vì sao chứ?" Viên Chí không hiểu hỏi.
Ôn Văn không giải thích mà nhìn chằm chằm vào túi tiền căng phồng của Viên Chí, ánh mắt tỏa sáng nói: "Tôi là một thám tử, dạo gần đây chưa nhận vụ nào cả nên... là..."
"Ah ah, tôi hiểu."
Viên Chí từ trong túi lôi ra một xấp tiền nói với Ôn Văn: "Chỉ cần anh có thể cứu tôi ra ngoài, tôi..."
Ôn Văn chộp ngay số tiền kia: "Nhiêu đây là đủ rồi, tôi đảm bảo sau này ông sẽ được sống những ngày bình thường."
Viên Chí: "..."
Nếu không phải trước đó đã trải qua một màn quỷ dị như vậy, còn có một thiên sứ muốn giết mình, có lẽ Viên Chí sẽ nghi ngờ rằng Ôn Văn là một kẻ lừa gạt.
Trước đó ở thành phố Phù Dung Hà, tất cả chi tiêu ăn uống đều do Lâm Triết Viễn cung cấp.
Khi đi ra ngoài thì Ôn Văn không có tiền lương, chiếc xe kia đúng là kẻ nuốt tiền, trước đó hỏng lốp một phát đã tiêu tốn không ít.
Mặc dù Ôn Văn còn rất nhiều tiền gửi ngân hàng nhưng cứ ăn không ngồi rồi miết thì có núi vàng cũng phải lở, vì thế Ôn Văn quyết định khôi phục thân phận thám tử, nhận tiền tài trừ họa giúp người!
Đang vui vẻ đếm tiền thì Ôn Văn đột nhiên biến sắc, đi tới trước cửa sổ nhìn xuống.
Chỉ thấy bên ngoài đều là ánh lửa, một hai trăm người dân của thị trấn đang tập trung dưới khách sạn, mỗi người giơ một cây đuốc, âm trầm nhìn về phía phòng Ôn Văn.
Ôn Văn thè lưỡi liếm môi mình một chút: "Chuyện ngày càng thú vị hơn, có người tới gây sự rồi, đi thôi, theo tôi ra ngoài gặp bọn họ."
Sau đó Ôn Văn ngoắc ngoắc tay, Tam Tể Nhi từ dưới chân bò lên cổ anh.
"Thám, thám tử Ôn, chúng ta cứ vậy đi ra ngoài hả?"
Nhìn ra bên ngoài thì so với trước đó đã có thêm rất nhiều người dân trong thị trấn, Viên Chí ngay cả đi cũng đang run rẩy.
"Có tôi ở đây, ông sợ gì chứ?" Ôn Văn bất mãn nói, chỉ một đám người thường mà thôi, cho dù đông thì có thể làm được gì chứ.
"Vậy... tôi có thể không ra ngoài không?" Viên Chí lùi một bước nói.
"Ông chờ chút."
Ôn Văn từ trong vali lấy ra một sợi dây, đơn giản thắt nút một phen rồi quăng dây tới, đầu dây tròng vào cổ Viên Chí.
Viên Chí dở khóc dở cười nói: "Thám tử Ôn, anh làm cái gì vậy?"
Ôn Văn không trả lời, trực tiếp nắm đầu dây kéo Viên Chí ra ngoài cửa khách sạn.
Vừa kéo Viên Chí đi, Ôn Văn vừa lắc đầu: "Aiz, sao mình lại phải dắt một người đàn ông thế này nhỉ, nếu như dắt Hồ Ấu Lăng thì hình ảnh tốt đẹp biết bao nhiêu."
Vừa ra khỏi cửa, người dân trong trấn liền dùng biểu cảm hệt như nhau nhìn chằm chằm hai người Ôn Văn, không tản đi cũng không tùy tiện tới gần.
Viên Chí sợ hãi trốn ở phía sau Ôn Văn, mà biểu cảm của Ôn Văn thì rất tự nhiên, nếu vì ánh mắt người khác mà thay đổi hành vi của mình thì căn bản không thể gọi là biến thái rồi.
"Mấy người nhìn cái gì đấy? Chưa thấy trai đẹp bao giờ à?"
Trưởng trấn chống gậy đi tới nói với Ôn Văn: "Người nơi khác, người phía sau anh là tội nhân không thể tha thứ, chúng tôi muốn dẫn ông ta tới giáo đường tiếp nhận phán xét, anh không nên làm chuyện dư thừa."
Ôn Văn chọt chọt tai hỏi: "Vậy cho hỏi, ông ta đã phạm tội gì vậy?"
"Tín ngưỡng không thành kính, gia đình không hòa thuận, tham lam, lỗ mãng..." Trưởng trấn không chút do dự nói.
Ôn Văn phun một ngụm nước bọt: "Phi, mấy thứ ông vừa nói chả có cái nào vi phạm pháp luật liên bang cả, với lại mấy người cũng đâu phải cơ quan chấp pháp, không có tư cách phán xét người khác."
Tuy chuyện phán xét này Ôn Văn cũng làm khá thường xuyên nhưng khi chỉ trích người khác, anh không hề có chút áp lực tâm lý nào cả.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất