Chương 250 - Người Nhẹ Như Yến
Nhóm bà con hàng xóm bước tới lý luận với Ôn Văn nhưng ai dám mở miệng đều bị Ôn Văn phun ngược lại.
"Chỉ nói mồm chứ không động võ, với tư cách nhân vật phản diện thì các người đúng là rất hòa nhã."
Ôn Văn thậm chí còn có thời gian để trào phúng, bởi vì năng lực tranh luận của bọn họ thật sự quá kém, suy nghĩ cứng ngắc, lật qua lật lại cũng chỉ có vài câu như thế mà thôi.
Ôn Văn muốn thử xem kiểu tranh luận này liệu có thể dẫn dụ kẻ đứng sau ra mặt hay không.
Nhưng Ôn Văn vừa mới đấu võ mồm với đám người kia thì biểu cảm của Viên Chí ở phía sau bắt đầu trở nên mê man.
Do dự một chốc rồi Viên Chí bước tới hai bước, đau khổ nói: "Tôi thật sự có tội, tôi xin lỗi mọi người..."
Ôn Văn lập tức ngậm miệng, con ngươi phóng đại, mới vừa nãy Viên Chí vẫn còn rất bình thường, sao mới không lâu đã giống như bị tẩy não vậy chứ?
Ông ta đang trở nên giống như những người dân khác trong thị trấn!
Ôn Văn khẳng định sau khi Viên Chí gặp mình thì không hề tiếp xúc với thứ gì cả.
Tức là Viên Chí và người dân của thị trấn này đã sinh ra biến hóa bởi một thứ không thể nhìn thấy bằng mắt thường, duy trì liên tục không hề gián đoạn, còn là không có nơi nào không có mặt!
Nếu vậy, cho dù tiếp tục lãng phí thời gian ở nơi này thì chỉ càng hỏng bét hơn mà thôi.
Vì thế Ôn Văn quyết định thật nhanh, đưa tay chặt một phát, Viên Chí đang sám hối trực tiếp ngất xỉu, sau đó Ôn Văn vác ông ta lên vai.
"Tam Tể Nhi, bảo vệ xe của tao đấy, nếu xe bị đám người này phá hỏng thì tao sẽ cho mày ăn phân!"
Nói xong, Ôn Văn nhảy vọt một phát lên cao hai mét, người nhẹ nhàng như chim yến đạp lên đỉnh đầu một người dân, tiếp đó giống như giẫm cọc gỗ mà giẫm lên đầu bọn họ, muốn lao ra khỏi vòng vây.
Bởi vì động tác của đám người này giống hệt như nhau, lưng ưỡn rất thẳng nên Ôn Văn giẫm khá ổn định.
Khóe miệng Ôn Văn nhếch lên: "Chậc, thì ta phim võ thuật cũng không phải gạt người, thật sự có thể đi như vậy..."
Hiện giờ Ôn Văn không hề sử dụng thể chất của bất kỳ quái vật nào, chỉ dựa vào thực lực bản thân đã có thể làm ra động tác chỉ xuất hiện trong phim ảnh này.
Nhưng chạy được một nửa thì nụ cười trên mặt Ôn Văn biến mất, bởi vì anh giẫm trúng một cái đầu bóng loáng!
Cái đầu trọc bóng loáng này lại còn rất trơn trượt!
Vì thế, thực hiển nhiên, Ôn Văn đang vác một người rơi xuống đất, sau đó bị đám người kia vây lại.
Người dân trong trấn giống như thủy triều ùa tới, muốn ngăn cản Ôn Văn.
Bọn họ ở sát bên người Ôn Văn, túm lấy Ôn Văn và Viên Chí không buông, Ôn Văn muốn nhảy cũng không nhảy được.
Trong mắt anh có chút sầu, nếu không đưa cái kèn lệnh kia cho Hoành Ảm thì tốt rồi, bằng không chỉ cần thổi một phát là có thể chặn được đám người này.
Có điều Ôn Văn chỉ hơi sầu một chút mà thôi, nhóm người đầu óc có vấn đề này không thể làm gì được anh.
Người dân trong trấn chỉ túm Ôn Văn lại, không cho Ôn Văn trốn thoát, sau đó bắt đầu không ngừng trách móc Ôn Văn, phối hợp với vẻ mặt ghét bỏ, chê trách kia làm Ôn Văn cảm thấy chán ghét.
"Tao thật sự không hiểu, bọn mày túm tao lại mà không công kích, định để tao đói chết hay ghê tởm mà chết đây?"
Trưởng trấn chống gậy run run đi tới, nói với Ôn Văn: "Đấng tạo hóa giáo dục chúng ta không nên sử dụng bạo lực với đồng bào, nhưng chúng ta có thể dùng chính nghĩa và tình yêu để cảm hóa."
Sau đó ông lão nhỏ con kia nhìn Ôn Văn bằng ánh mắt rất ôn nhu, rất chính nghĩa... muốn thức tỉnh cảm xúc xấu hổ trong lòng Ôn Văn.
Ôn Văn trầm mặc hai giây, sau đó giơ hai ngón tay.
Trưởng trấn nghi hoặc nhìn Ôn Văn, người này đưa hai ngón tay muốn làm gì?
Tiếp đó, Ôn Văn chọt thẳng vào mắt trưởng trấn....
"Ông có bệnh không vậy hả?"
Trưởng trấn bụm mắt, đau đớn lăn lộn dưới đất, mà ánh mắt những người khác nhìn Ôn Văn lại càng chán ghét hơn nữa.
Đương nhiên là Ôn Văn không dùng lực quá mạnh, cao lắm chỉ làm trưởng trấn không thể mở mắt nổi trong một khoảng thời gian ngắn mà thôi.
Nhưng nếu trưởng trấn vì hai ngón tay này mà phát bệnh về mắt gì đó thì Ôn Văn sẽ không chịu trách nhiệm.
Sau khi chọt mắt trưởng trấn xong, Ôn Văn lạnh giọng nói: "Bọn mày vẫn chưa chịu tránh ra à, tao sẽ không vì bọn mày là người già yếu mà nương tay đâu nhé."
Một người phụ nữ bước ra, chán ghét nhìn Ôn Văn nói: "Đối mặt với một người mà cũng có thể ra tay, anh còn là người sao?"
Sau đó Ôn Văn một quyền trực tiếp đánh ngã người phụ nữ kia rồi quơ quơ nắm tay: "Mấy người đúng là kỳ quái, nếu trách móc hữu dụng thì còn cần cảnh sát làm gì chứ hả?"
Tiếp đó, người dân trong trấn từng người từng người tiếp cận Ôn Văn, mà Ôn Văn thì cũng không để tâm là người già hay trẻ nhỏ, toàn bộ đều chào hỏi bằng quả đấm.
Chỉ vài phút thì anh đã chạy ra khỏi vòng vây khí thế hung hăng này.
Trên đường vác Viên Chí chạy đi, Ôn Văn lắc đầu: "Aiz, mình đã đánh vào mặt luôn rồi mà vẫn không có ai chịu phản kháng, người trong trấn này đều là mấy kẻ đánh má phải thì tặng luôn cả má trái, nếu đám quái vật kia cũng dễ nói chuyện như thế thì mình bớt được bao nhiêu hơi sức chứ."
"May mắn là sự kiện siêu nhiên này chỉ bao trùm phạm vi thị trấn này mà thôi, nếu diện tích lớn hơn chút nữa thì đúng là tai họa, chỉ là đối với kẻ thống trị thời cổ đại thì này chính là thần khí ngu dân đi?"
Người dân trấn này tuy chạy khá chậm nhưng không quản Ôn Văn đi tới đâu cũng gặp phải quần chúng nhiệt tình dùng ánh mắt chán ghét rọi tới, muốn Ôn Văn phải xấu hổ nhục nhã.
Lúc ban đầu Ôn Văn còn lần lượt dùng nắm tay làm phần thưởng tặng cho bọn họ, sau đó thì anh lười quản, dù sao thì đám người này ngoại trừ trách móc và trừng mắt nhìn thì căn bản không thể ảnh hưởng tới anh.
Giống như đám muỗi ở bên ngoài lớp màn chống muỗi vậy, tuy vo ve rất đáng ghét nhưng lại chẳng làm được gì.
Ôn Văn chọn một tòa kiến trúc khá cao, nhảy lên đỉnh, lia mắt nhìn xuống toàn bộ thị trấn.
Sau đó anh hít sâu một hơi, nhắm mắt lại để linh cảm đạt tới mức cao nhất, lúc mở mắt ra thì thế giới cũng thay đổi dáng vẻ vốn có.
Sương mù xám xịt lượn lờ trên bầu trời, bóng qua quỷ dị vờn quanh.
Ôn Văn đã tiến vào tầng sương mù xám!
Ngoại trừ người siêu năng có năng lực đặc biệt, phần lớn sinh vật chỉ cần linh cảm đạt tới một mức độ nhất định sẽ tự động tiến vào tầng sương mù xám.
Vì để tránh nhìn thấy vài thứ không nên nhìn thấy, phần lớn người siêu năng đều khống chế linh cảm của mình.
Nhưng hiện giờ Ôn Văn muốn nhìn thấy một thứ mà bình thường không thể nhìn thấy nên mới để linh cảm bộc phát tới mức cao nhất.
Ôn Văn nhìn về phía thị trấn, cho dù đang là đêm khuya nhưng thị trấn so với ban ngày còn sáng sủa hơn, trên đỉnh cổng vào giáo đường, vòng đá phía sau bức tượng thiên sứ đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ, chiếu rọi cả thị trấn.
Tất cả người dân, thậm chí là đám động vật nhỏ trong trấn đều bị nhiễm loại ánh sáng này.
Chỉ có trên người Viên Chí ngất xỉu là có ánh sáng không quá rõ ràng, nhưng tựa hồ nó đang dần đậm màu hơn.
"Xem ra chỉ cần tắm mình trong ánh sáng này thì sớm muộn gì cũng bị tia sáng kia biến thành dáng vẻ giống như người dân trong trấn."
Ôn Văn đã hiểu được ngọn nguồn sự việc, vì thế anh chuyển linh cảm về trạng thái bình thường, sau đó sử dụng thể chất kim ưng, sau lưng xòe rộng đôi cánh rồi đưa Viên Chí đến một nơi bên ngoài trấn không bị ánh sáng soi tới.
Bởi vì không biết tia sáng này có thể tạo ảnh hưởng ngược hay không nên Ôn Văn không muốn để người thuê mình mạo hiểm.
Là một thám tử, Ôn Văn vẫn có chút đạo đức nghề nghiệp.