Chương 251 - Đây Mới Là Kiếm
Sau khi đưa Viên Chí đi rồi, Ôn Văn trực tiếp bay tới tia sáng đầu nguồn ở trước cổng giáo đường.
Anh muốn xem thử xem rốt cuộc là thứ gì đã biến cả thị trấn này thành dáng vẻ vặn vẹo đến vậy.
Đáp xuống đất, Ôn Văn hô to một tiếng: "Bọn mày vì tao mà tối, bây giờ tao đã tới rồi, ra đi!"
Mục đích của đối phương không quá rõ ràng, Viên Chí chỉ là người bình thường, nếu quả thật muốn đối phó Viên Chí thì ông ta không có khả năng sống sót đề tìm tới chỗ Ôn Văn.
Tựa hồ không có nơi nào là không có người dân trong trấn, nhưng bọn họ không đuổi theo tới giáo đường, chỉ đứng đó, hướng về phía này cầu nguyện.
Bọn họ tin tưởng rằng giáo đường này có thể tẩy rửa hết tất cả tội nghiệt, nếu Ôn Văn đã tự mình tới đây thì bọn họ không cần phải làm chuyện thừa thãi nữa.
Chỉ đợi một giây thì phía sau Ôn Văn vang lên tiếng bước chân.
Ôn Văn xoay người nhìn lại thì thấy một người đàn ông cao vạm vỡ hơn hai mét rộng một mét, cái đầu nhỏ và chân nhỏ, hình thể giống như con thoi đi về phía mình.
Người đàn ông lực lưỡng này đang mặc một bộ áo giáp kiểu cổ tỏa ra ánh sáng bạc, nhưng bởi vì hình thể quá vạm vỡ nên bộ giáp có rất nhiều khe hở, trong mắt Ôn Văn thì khắp nơi đều là nhược điểm.
Theo hơi thở thì có lẽ là cảnh giới Nắm Giữ, không biết khi đánh nhau thì sẽ thế nào.
Người đàn ông kia ồm ồm nói: "Thợ săn, mày biết Diêm Tu không?"
"Biết."
Ôn Văn thuận miệng trả lời, sau đó nhướng mày, giúp Diêm Tu truyền tin quả nhiên bị dính vào phiền phức, có điều nó cũng nằm trong dự tính.
Nếu thật sự không có chút phiền phức nào thì Diêm Tu đã không việc gì cần phải nhờ một thợ săn truyền tin.
"Quả nhiên không sai, trong tay mày có thứ của giáo đường Vinh Quang bọn tao, giao nó ra thì mày có thể rời đi."
"He he, mày đang nghĩ cái rắm gì vậy hả?"
Trên mặt Ôn Văn lộ rõ mỉa mai, lúc còn là người bình thường anh đã thành công trộm đồ của giáo đường Vinh Quang, đối với bọn họ đương nhiên không cảm thấy kính sợ.
Người đàn ông kia rút ra một cây kiếm to, nó gần giống với cây kiếm mà Ôn Văn sử dụng ở trạng thái triết học, mạnh mẽ nện xuống đất.
"Thợ săn, đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, mày không biết chọc giận bọn tao thì sẽ có hậu quả gì đâu."
Ôn Văn đau đầu đi tới trước mặt người đàn ông nọ, trong ánh mắt phẫn nộ của đối phương xuyên qua khe hở áo giáp chọt chọt cái bụng mềm của hắn.
"Chậc, mày ăn mặc như thế để làm gì, cosplay à?"
"Giáo chủ nói không sai, đám thợ săn này đều là rác rưởi không có tín ngưỡng!"
Sắc mặt người đàn ông nọ trở nên âm trầm, đeo mặt nạ, giơ thanh kiếm lớn màu đen lên cao.
"Chờ đã, chấp sự Bàng, bình tĩnh chút đã, chúng ta vẫn chưa xác nhận được là đồ có nằm trong tay hắn hay không." Một người đàn ông gần lùn mặc áo khoác dài màu trắng chầm chậm đi tới, muốn ngăn cản xung đột.
Nhưng hắn đã tới chậm, thanh kiếm của người đàn ông vạm vỡ kia đã chém tới đầu Ôn Văn, Ôn Văn bước sang bên cạnh một bước, nhẹ nhàng né tránh một kiếm đơn điệu kia.
Sau đó Ôn Văn đặt tay lên thanh kiếm, cười híp mắt nhìn người nọ: "Thì ra mày họ Bàng... họ này thật sự rất hợp với hình thể của mày."
Người đàn ông vạm vỡ kia muốn giơ thanh kiếm lên tiếp tục chép, thế nhưng hắn phát hiện tay Ôn Văn giống như được đúc từ sắt thép, hắn căn bản không có cách nào rút kiếm!
Thể chất kim ưng có tác dụng cường hóa đôi tay rất mạnh, cộng thêm găng tay Tai Ách, sức mạnh căn bản không phải là thứ mà người này có khả năng dao động.
Ôn Văn mặc kệ người đàn ông vạm vỡ kia, quay đầu nhìn người đàn ông nhỏ gầy bên kia hỏi: "Mày trông có vẻ là người hiểu chuyện, có thể nói cho tao biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hay không, tao tưởng giáo đường Vinh Quang và Hiệp Hội Thợ Săn bọn tao có quan hệ không tệ."
Người đàn ông vóc dáng nhỏ con kia cúi người tạ lỗi: "Tôi là Liễu Thương, hắn là Bàng Bằng, là chấp sự giáo đường Vinh Quang tỉnh Tương Nam, giáo chủ bảo chúng tôi đi tìm một món đồ, thứ đó có lẽ đang ở trong tay anh nên mới có hành động hôm nay, xin hãy tha lỗi."
"Trong tay tao không có thứ mà bọn mày muốn, vậy kết thúc câu hỏi rồi à?" Ôn Văn trả lời.
"Mày có hay không, bọn tao phải kiểm tra mới biết, buông kiếm ra!"
Bàng Bằng buông thanh kiếm ra, sau đó một quyền đấm về phía mặt Ôn Văn, nhưng Ôn Văn chỉ nghiêng đầu đi né tránh, cùng lúc đó biểu cảm trên mặt Ôn Văn cũng lạnh đi.
Anh nắm lấy cánh tay Bàng Bằng quật qua vai hất ngã hắn xuống đất, sau đó bước tới một bước, giống như đá banh mà đá một cú vào bụng Bàng Bằng.
Chân Ôn Văn đá vào phần bụng mềm, sau đó bụng hắn lõm vào, cả người văng ra xa hơn mười mét.
Sau khi rơi xuống đất, Bàng Bằng nhanh chóng bật dậy, một cú này không làm hắn bị thương, hắn quát to với Liễu Thương: "Còn đứng ngây ra đó làm gì, lên đi!"
Liễu Thương thở dài một tiếng, năm Bàng Bằng bảy tuổi cha mẹ hắn đã bị quái vật tập kích giết chết, đồng thời cũng bị chuyển hóa thành quái vật.
Thế nhưng tuy cần phải tấn công nhân loại để thỏa mãn nhu cầu sinh lý nhưng bọn họ lại không ra tay với Bàng Bằng, ngược lại còn bảo vệ hắn.
Cuối cùng cha mẹ Bàng Bằng bị thợ săn giết, sau đó Bàng Bằng được giáo hội địa phương nhận nuôi, bắt đầu từ khi đó Bàng Bằng đã rất căm hận thợ săn, đồng thời hành vi cũng rất cực đoan.
Nếu để Liễu Thương chọn lựa, hắn chắc chắn sẽ không chọn đánh nhau với Ôn Văn, nhưng bởi vì thử nghiệm ở trấn Quang Phổ này Bàng Bằng làm rất thành công nên được giáo chủ ưu ái.
Điều đó dẫn tới, tuy địa vị của hai người bằng nhau nhưng Liễu Thương vẫn phải nghe theo sự chỉ huy của Bàng Bằng.
Liễu Thương thầm lẩm bẩm vài câu, một quả cầu ánh sáng hình thành trong tay hắn, sau đó hắn chỉ ngón tay về phía Ôn Văn, quả cầu ánh sáng kia biến thành trụ ánh sáng, bắn thẳng về phía Ôn Văn.
Ôn Văn híp mắt, đưa tay chặn lại cột sáng ở trước mặt, cột sáng được tạo ra từ năng lượng tinh khiết kia bị găng tay Tai Ách hấp thu toàn bộ.
Liễu Thương trừng to mắt nhìn Ôn Văn, hắn có thể duy trì khống chế trụ ánh sáng, nhưng vì sao khi năng lượng chạm vào Ôn Văn thì biến mất chứ?
Thấy Liễu Thương khiếp sợ và Bàng Bằng vừa mới một lần nữa cầm kiếm giơ lên, Ôn Văn thở dài một tiếng.
Hai người này đều là trình độ bét nhất của cảnh giới Nắm Giữ, hơn nữa kinh nghiệm thực chiến vừa nhìn đã biết là không đủ, cũng không biết là ai cho chúng niềm tin, chỉ với hai người cũng dám tấn công một thợ săn thâm niên.
Được rồi, trong tên tình báo của bọn họ thì Ôn Văn chỉ là một tay thợ săn mới vào nghề vài tháng mà thôi...
"Chiến đấu như vậy chẳng thú vị gì cả... như vầy đi."
Ôn Văn điểm nhẹ cổ tay hai cái, giải trừ thể chất kim ưng, hiện giờ anh không hề sử dụng bất kỳ thể chất nào cảm mà hoàn toàn dựa vào thực lực của chính mình để chiến đấu!
"Chiến đấu ngang sức mới đủ kích thích, tao đã nhượng bộ đến mức này rồi, bọn mày tốt xấu gì cũng phải để tao sướng một chút đấy!"
Nói xong, Ôn Văn lộ ra nụ cười đầy biến thái vọt tới chỗ Bàng Bằng, Bàng Bằng quơ thanh kiếm to chém Ôn Văn.
Nhưng tốc độ của Ôn Văn tuy chậm hơn trước nhưng vẫn còn rất linh hoạt, Bàng Bằng chỉ có thể chém ra một cái hố to trên mặt đất mà không có cách nào chạm tới Ôn Văn.
"Kiếm không phải búa cũng không phải chùy, nó dùng để giết người chứ không phải đập người, thứ mày sắp thấy mới là kiếm thuật!"
Ôn Văn lùi ra sau một bước, rút thanh kiếm ngắn cùng vỏ kiếm hoa lệ ở bên hông ra, chỉa vỏ kiếm về phía Bàng Bằng.
Bàng Bằng đã nhận ra nguy cơ nên chắn thanh kiếm to kia ở trước ngực.
Sau đó, Ôn Văn rút thanh kiếm ngắn, kiếm khí sắc bén từ trong vỏ kiếm phun ra!