Trạm Thu Nhận Tai Ách

Chương 252 - Thiên Sứ Phổ Quang

Chương 252 - Thiên Sứ Phổ Quang


Kiếm khí sắc bén mang theo sức mạnh lớn tới không thể chống đỡ chém vào thanh kiếm to kia, cơ thể cao lớn của Bàng Bằng thế mà lại không đứng vững, trực tiếp bị sức mạnh to lớn đánh bay, đè nát một bụi cây.
Ôn Văn nhìn vỏ kiếm hoa lệ mà thỏa mãn gật đầu, thứ này đúng là không tệ.
Đột nhiên vài quả cầu ánh sáng màu trắng bay tới, Ôn Văn một tay cầm kiếm ngắn, tay cầm vỏ kiếm đón lấy ánh sáng trắng kia.
Với tố chất cơ thể Ôn Văn hiện giờ, cùng lúc ứng phó nhiều bên tấn công thì có chút khó, nhưng Ôn Văn cũng dần dần tìm kiếm được niềm vui trong đó.
"Thứ này, giống như đang chơi né bóng vậy, chỉ là cao cấp hơn một chút mà thôi."
Có lẽ vì số lượng nhiều nên quỹ đạo của những quả cầu ánh sáng màu trắng này rất dễ bị nhiều thấu, sau khi Ôn Văn quen thuộc rồi thì động tác né tránh ngày càng nhỏ hơn, cũng ngày càng thong dong hơn.
Liễu Thương nhìn nụ cười sung sướng không chút che dấu trên khóe miệng Ôn Văn, trán dần túa ra mồ hôi lạnh.
Hắn biết chấp sự của giáo đường Vinh Quang như bọn họ rất ít khi trải nghiệm chiến đấu, thực lực không thể so sánh với thợ săn vẫn luôn lăn lộn.
Nhưng không ngờ rằng, chỉ một tay mơ mới trở thành thợ săn vài tháng đã có thể dễ dàng áp chế bọn họ như vậy!
"Đây là thực lực của thợ săn sao..."
Biểu cảm của Liễu Thương có chút cay đắng, hắn biết ngoại trừ một số ít người làm thợ săn hiệp hội như Diêm Tu, những người trẻ tuổi của giáo đường Vinh Quang phần lớn đều có trình độ ngang mình mà thôi.
Giáo đường Vinh Quang chìm đắm trong quá khứ huy hoàng quá lâu rồi, không biết rằng thoáng một cái mình đã bị bỏ lại rất xa!
Chơi đùa một hồi thì Ôn Văn cảm thấy ánh sáng màu trắng kia có chút nhàm chán, trong mắt anh lóe ra tia sáng, tay trái nhắm thẳng vào Liễu Thương, một cột sáng màu trắng bắn ra.
Đó là công kích của chính Liễu Thương!
Nhìn ánh sáng trắng kia, con ngươi Liễu Thương co rút, nhưng không hề làm ra động tác né tránh.
Tiếp đó cơ thể khổng lồ của Bàng Bằng chắn lại quỹ đạo của tia sáng, cây kiếm to kia chém vào tia sáng, tia sáng màu trắng trực tiếp lệch đi.
Sau tia sáng trắng chính là Ôn Văn nhảy vọt tới, một kiếm chém lên cây kiếm to kia, kiếm ngắn mảnh khảnh lại có thể áp chế làm cây kiếm to kia không thể nào vung lên được nữa.
Chỉ là lúc Ôn Văn muốn tiến thêm một bước tấn công thì một tia sáng trắng bay ra ép Ôn Văn phải lùi lại, hai người kia sóng vai đứng chung một chỗ, cảnh giác nhìn Ôn Văn.
Ôn Văn híp mắt quan sát hai người, trên cây kiếm lớn của Bàng Bằng có một hết kiếm hằn sâu, có lẽ là phát chém của kiếm khí khi nãy.
"Tên mập kia chịu đòn rất tốt, tên vóc dáng nhỏ con thì có phương thức tấn công khá giống Diêm Tu... hai người này một tấn công một phòng thủ, mình muốn đối phó có chút khó khăn."
Ngoài miệng nói khó, nhưng cơ thể Ôn Văn lại hạ thấp, sau đó giống như một mũi tên xông tới, cuộc chiến khó khăn mới chính là thứ mà anh theo đuổi.
Bàng Bằng và Liễu Thương sẵn sàng đón địch, Bàng Bằng sẽ ngăn chặn đòn tấn công của Ôn Văn, mà Liễu Thương sẽ ở phía sau hỗ trợ, hai người phối hợp rất ăn ý, cũng rất có trình tự, so với Bá Kê Song Sát lần trước còn cứng cựa hơn nhiều.
"Một thân áo giáp trên người tên mập này là vật phẩm siêu năng, vì thế mới chịu đòn tốt như vậy, hẳn là thánh kỵ sĩ được truyền thừa của giáo đường Vinh Quang, mà người nhỏ con kia thì chính là thần thuật sư."
Trong tài liệu mà Ôn Văn từng xem, giáo đường Vinh Quang thật ra có rất ít người siêu năng tự nhiên thức tỉnh.
Sức mạnh của bọn họ tới từ Đấng Tạo Hóa và Thiên Sứ mà bọn họ thờ phụng.
Chỉ cần có thiên phú, đồng thời có đủ thành kính thì sẽ nhận được sức mạnh giống như người siêu năng.
Mà sức mạnh này thường chia làm hai loại, thánh kỵ sĩ chuyên cận chiến và thần thuật sư chuyên viễn trình.
Bởi vì số lượng thiên sứ rất đông đảo nên năng lực của bọn họ cũng không coi như đơn điệu, chỉ là so với người siêu năng muôn hình vạn trạng thì không thể nào so sánh.
Vì thế để bù đắp cho nhược điểm năng lực, người của giáo đường Vinh Quang thường ghép hai người thành một tổ hành động, mà Bàng Bằng và Liễu Thương chính là tổ hai người điển hình của giáo đường Vinh Quang.
Ôn Văn vừa chiến đấu vừa phân tích hình thức chiến đấu của hai người, tìm kiếm nhược điểm, đồng thời càng đáng thì nụ cười của anh lại càng hưng phấn hơn, càng vặn vẹo hơn, nếu không phải bởi vì chạy quá nhanh, nếu há miệng sẽ làm gió lùa vào miệng thì anh sớm đã bật cười thành tiếng rồi.
Thật ra Ôn Văn vẫn không hiểu cái đám vừa di chuyển với tốc độ cao vừa cười ha hả nghĩ gì trong đầu, cho dù là người siêu năng thì nếu bụng đầy khí cũng sẽ đánh rắm thôi...
Tuy chiến đấu như thế này so với khi dốc toàn lực ứng phó thì chỉ có thể coi như chơi đùa một chút mà thôi, nhưng sử dụng sức mạnh của chính mình để chiến đấu và dùng sức mạnh của quái vật đề nghiền ép thì lại càng dễ thu được khoái cảm hơn.
Mà Liễu Thương và Bàng Bằng thì càng đánh lại càng sợ, tên thợ săn kia hình như càng đánh lại càng vui, hơn nữa phương thức lại càng cuồng bạo hơn?
Hai người liếc nhìn nhau, trong mắt lộ rõ kiêng kỵ.
"Không thể cứ tiếp tục như vậy nữa, chấp sự Bàng, mau thức tỉnh thiên sứ Phổ Quang!"
Bàng Bằng gật đầu, cắn răng quỳ một gối hướng về phía pho tượng trên mái nhà, miệng lẩm bẩm lời cầu nguyện gì đó không rõ.
Ánh mắt Ôn Văn sáng lên, muốn nhân cơ hội này đâm Bàng Bằng một phát, nhưng chỉ chạy được phân nửa thì pho tượng thiên sứ trên mái nhà giáo đường đã tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Ánh sáng đó tạo thành sự giam cầm vô hình làm Ôn Văn không thể động đậy.
"Cười, mày cười nữa đi."
Bàng Bằng đứng lên nhe răng cười với Ôn Văn, sau đó một cước đá vào bụng Ôn Văn, làm anh văng ra xa mấy mét.
So với khả năng chịu đòn, sức mạnh của tên mập này cũng không hề yếu chút nào, Ôn Văn nằm dưới đất lộ ra biểu tình thất vọng: "Đúng là không có ý nghĩa mà, trận chiến này rõ ràng là thế lực ngang nhau, bọn mày thế mà lại không dám đánh tiếp với tao, giáo đường Vinh Quang đều là đám nhu nhược như bọn mày à?"
Cơ thể bị trói buộc nhưng Ôn Văn cũng không sợ, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi.
Đang chiến đấu hăng say thì bị dừng lại, cảm giác như đi WC được phân nửa thì bị nghẹn vậy, nó làm Ôn Văn cảm thấy rất khó chịu.
Liễu Thương giữ Bàng Bằng đang muốn hành hung Ôn Văn lại, cung kính nói với pho tượng thiên sứ kia: "Thiên sứ Phổ Quang, xin ngài hãy xem giúp đồ có ở trên người hắn hay không?"
Pho tượng thiên sứ từ trên đỉnh giáo đường bay xuống, mắt tỏa ra tia sáng nhu hòa chiếu rọi người Ôn Văn, sau một lát thì nó lắc đầu với Liễu Thương.
Điều này chứng tỏ thứ mà bọn họ muốn tìm không có trên người Ôn Văn, thậm chí Ôn Văn cũng chưa từng tiếp xúc với thứ đó.
Liễu Thương thở dài một tiếng, quả nhiên trận chiến này vốn không nên xảy ra.
"Thám tử Ôn, hiện giờ anh chỉ cần ký khế ước đảm bảo không lộ ra những gì xảy ra hôm nay thì tôi sẽ để anh rời đi."
Bàng Bằng đẩy Liễu Thương, phẫn nộ nói: "Liễu Thương, ông điên rồi à, vừa nãy nó suýt chút nữa đã giết tôi rồi đấy!"
"Ông cũng thấy rồi mà, hắn không dính dáng gì tới thứ kia rõ, trận chiến này là chúng ta khơi mào, chúng ta không thể vì thế mà trở mặt với Hiệp Hội Thợ Săn!"
Lần này Liễu Thương không nhân nhượng, nếu không có lý do gì lại để một thợ săn chết trong tay bọn họ, đừng nói Hiệp Hội Thợ Săn, ngay cả giáo chủ cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ.
Nhìn hai người đang tranh cãi, Ôn Văn thở dài một tiếng, sau đó lớn tiếng nói: "Chờ đã, hai bọn mày tạm ngừng cái, có phải bọn mày hiểu nhầm gì không vậy, tao là thợ săn, hiện giờ phải là tao nên suy nghĩ xem có nên bỏ qua cho bọn mày không mới đúng!"


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất