Chương 254 - Chúng Sinh Đều Có Tội
Sau khi Ôn Văn biến mất, nhóm hai người Bàng Liễu giống như kiến bò trên chảo nóng vậy.
Nếu để Ôn Văn nói chuyện ở nơi này ra ngoài thì hai bọn họ sẽ không gánh vác nổi, nói không chừng ngay cả giáo chủ đại nhân cũng sẽ bị liên lụy!
Chuyện bọn họ làm trong trấn này nếu không cần thận để Hiệp Hội Thợ Săn phát hiện, có giáo đường Vinh Quang làm chỗ dựa thì cũng không có gì ghê gớm, bởi vì bọn họ đã sớm làm sẵn chuẩn bị rồi.
Nhưng nếu chặn giết thợ săn bất thành, dẫn tới chuyện này bị bại lộ thì tính chất câu chuyện đã thay đổi hoàn toàn.
"Thiên sứ Phổ Quang, tìm thợ săn kia, không thể để hắn sống sót rời khỏi nơi này!" Bàng Bằng vội vàng hô to với pho tượng thiên sứ.
Ánh sáng trắng của thị trấn nhỏ này bắt đầu chuyển động theo một phương thức quỷ dị, tìm kiếm ở tất cả các ngóc ngách xó xỉnh trong thị trấn và ở xung quanh, nhưng hiện giờ Ôn Văn không ở nơi này.
Một lát sau, pho tượng thiên sứ lắc đầu, ý bảo Ôn Văn đã hoàn toàn biến mất.
"Làm sao bây giờ?" Bàng Bằng đã triệt để luống cuống, chỉ có thể xin giúp đỡ từ Liễu Thương.
"Trước tiên tìm một nơi để tránh gió đi đã, nếu tên kia nói chuyện này ra, người khác có lẽ sẽ không gặp chuyện, nhưng chúng ta thì khẳng định sẽ bị bắt làm người chịu tội thay!"
Sắc mặt Liễu Thương cũng trở nên âm trầm, ánh mắt nhìn Bàng Bằng có mang theo một tia sát khí, nếu không phải người này lỗ mãng thì tình huống đã không ác liệt như thế này rồi.
Nhưng Liễu Thương cũng không dám biểu lộ bất mãn của mình ra ngoài, bởi vì thiên sứ Phổ Quang nghe theo sự chỉ huy của Bàng Bằng, chỉ cần Bàng Bằng ra lệnh một tiếng, thiên sứ Phổ Quang sẽ không chút do dự chém chết hắn.
Thương lượng một hồi, hai người vội vàng thu dọn đồ đạc, chuẩn bị trốn khỏi thị trấn nhỏ này, đợi đến khi sóng gió qua đi mới quay trở lại.
Thế nhưng lúc này, Ôn Văn đã chuẩn bị xong xuôi một lần nữa xuất hiện, đưa tay hướng về phía bóng lưng hai người nói: "Đứng lại đó, bọn mày tính chạy trốn à?"
Bàng Bằng xoay người nhìn lại, lập tức lộ ra biểu cảm mừng rỡ, Ôn Văn xuất hiện có nghĩa là bọn họ không cần chật vật chạy trốn nữa!
"Thiên sứ Phổ Quang, giết hắn đi, lần này đừng để hắn chạy thoát!"
Pho tượng thiên sứ nhìn về phía Ôn Văn, thanh kiếm dài chỉ về phía Ôn Văn, ánh sáng trắng bao vây lấy Ôn Văn, muốn trói buộc anh lại.
Có điều lần này khác với lần trước, Ôn Văn đã không còn không có sức phản kháng như trước nữa.
Trên người anh hiện ra màu xanh biếc thuộc về số liệu, bắt đầu tiến hành điều chỉnh, chỉ tốn vài giây thì Ôn Văn đã thích ứng với sự trói buộc này!
Chuyện mà Nhan Bích Thanh có thể làm, Ôn Văn cũng có thể làm, đồng thời cũng có thể làm rất tốt.
Mặc dù hiện giờ hành động vẫn còn hơi trì trệ nhưng sức ảnh hưởng của ánh sáng trắng kia đã không còn quá lớn đối với Ôn Văn nữa rồi.
Đều là cấp Tai Nạn, thiên sứ này căn bản không thể nghiền ép Ôn Văn được nữa!
Thấy ánh sáng trắng không thể dùng, đôi cánh sau lưng pho tượng thiên sứ giang rộng, lướt nhanh tới chỗ Ôn Văn.
Nó cao tầm vài mét, cơ thể hoàn toàn do đá tảng tạo thành, chỉ tính sức húc thôi cũng đủ đâm thủng xe tăng.
Nhưng Ôn Văn không cần phải cứng đối cứng với nó, thiên sứ này bị Bàng Bằng điều khiển, như vậy chỉ cần giải quyết Bàng Bằng thì chuyện này đã kết thúc phân nửa.
Ôn Văn không để ý tới thiên sứ bay nhanh tới chỗ mình mà chỉ nhìn chằm chằm Bàng Bằng, trong mắt lóe lên một tia sáng lạnh.
Bàng Bằng cảm thấy cả người lạnh ngắt từ tận xương cụt vọt tới tận sọ não, cổ hắn giống như bị một lưỡi kiếm lạnh băng kề sát!
Bàng Bằng vội vàng nhấc cây kiếm to, muốn tiến hành phòng ngự, đúng lúc này Ôn Văn thở ra một hơi, tiếp đó vị trí của hắn phát ra một tiếng 'đùng' thật lớn, Ôn Văn biến mất.
Bàng Bằng rất hoảng sợ, ở trong tầm mắt của hắn, Ôn Văn vừa biến mất một cái đã vượt qua khoảng cách xa mười mất mét, xuất hiện ngay trước mặt hắn!
Mà lúc này, hắn chỉ mới giơ cây kiếm lên tới ngực mà thôi!
Nháy mắt tiếp theo, Ôn Văn đã đứng sau lưng hắn, thu hồi cây kiếm ngắn.
Sau khi Ôn Văn dừng lại, một tia kiếm quang dài hơn mười mét mới xuất hiện xẹt qua cổ Bàng Bằng, mà đầu Bàng Bằng cũng bay lên tại chỗ.
Bàng Bằng trước đó vốn có thể dây dưa đánh tới đánh lui với Ôn Văn nhưng lúc này lại bị Ôn Văn dùng một kiếm chém chết!
"Không hổ danh là kiếm chiêu hiếm thấy trong kiếm pháp, quả nhiên lợi hại, chẳng qua là gánh nặng cơ thể có hơi nặng một chút." Ôn Văn xoay người lại, nhìn thi thể Bàng Bằng mà cảm thán.
Chiêu khi nảy Ôn Văn sử dụng là một trong năm kiếm chiêu của kiếm pháp vô danh, kinh lôi thức.
Dùng tốc độ cực nhanh áp sát kẻ địch, tiến hành chặt đầu kẻ địch.
Trước đó Ôn Văn mặc dù có thể chất quái vật nhưng những chiêu thức này vẫn không thể dùng được, anh vốn tưởng kiếm chiêu này chỉ là suy nghĩ của vị nhân viên thu nhận kia mà thôi.
Thẳng đến khi có được thể chất của Nhan Bích Thanh, Ôn Văn mới có được năng lực sử dụng chiêu thức này.
"Có thể dùng ra chiêu thức này, vị tiền bối kia có thể trốn thoát khỏi trảo của con nghiệt long kia cũng là chuyện đương nhiên, có điều cho dù mình thi triển được thì gánh nặng cũng quá lớn, vị tiền bối kia có thể dùng cơ thể nhân loại để ra chiêu, thật sự là quá nghịch thiên!"
Ôn Văn suy nghĩ không ít chuyện, nhưng thật ra chỉ mới qua một chớp mắt mà thôi.
Liễu Thương bị một kiếm này của Ôn Văn dọa cho đứng không vững, vì sao một thợ săn khi nãy bị thiên sứ Phổ Quang áp chế dễ dàng sau khi biến mất một hồi lại biến thành cường giả cảnh giới Đồng Hóa chứ?
Hơn nữa xem một kiếm khi nãy thì chỉ sợ không phải là cường giả cảnh giới Đồng Hóa bình thường!
Giống như suy đoán của Ôn Văn, sau khi Bàng Bằng chết thì thiên sứ cũng ngừng hành động lại, vì thế Ôn Văn cũng an tâm.
Anh nghiêng đầu nhìn về phía Liễu Thương đang khiếp sợ, mỉm cười nói: "Mày rất kinh ngạc đúng không, vì sao tao lại đột nhiên trở nên mạnh như vậy?"
"Năng lực thu thập tình báo của bọn mày cần phải tăng cường thêm đấy, tao rời khỏi thành phố Phù Dung Hà là vì tao muốn đi tham gia sát hạch siêu thợ săn, về phần vừa nãy dây dưa với bọn mày chẳng qua là vì tao đã áp chế thực lực của mình mà thôi."
Sắc mặt Liễu Thương giống như màu của đất, hắn quỳ dưới đất không trả lời câu hỏi của Ôn Văn, hắn không hiểu được vì sao một nhiệm vụ đơn giản lại biến thành thế này.
Sau đó hắn căm giận nhìn thi thể Bàng Bằng, tất cả đều vì kẻ này, nếu không phải vì tên ăn hại này thì mọi chuyện đã không xảy ra.
"Tiêu, tiêu hết rồi!" Ánh mắt Liễu Thương trống rỗng.
Ôn Văn bật cười: "Mày yên tâm, tao tạm thời sẽ không giết mày, tao cần mày nói cho tao biết nơi này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Liễu Thương lắc đầu, chỉ ra phía sau Ôn Văn nói: "Không phải tao sợ mày, tao sợ nó..."
Ôn Văn sửng sốt, đột nhiên quay đầu lại thì nhìn thấy pho tượng thiên sứ bắn ra ánh sáng trắng chiếu rọi mọi thứ xung quanh sáng bừng như ban ngày.
Cơ thể nó đầy vết rạn nứt, lớp đá bên ngoài từng chút bong ra, lộ ra cơ thể tỏa ra ánh sáng trắng nhàn nhạt ở bên trong.
Liễu Thương quỳ dưới đất, ánh mắt đầy tuyệt vọng: "Trong trạng thái thiên sứ bị thức tỉnh, mày lại giết đi người khống chế Bàng Bằng, vì thế thiên sứ Phổ Quang sẽ hành động theo bản năng của mình, mà bản năng của nó chính là loại bỏ hết thảy tội nghiệt và không sạch sẽ trên thế gian."
Ôn Văn híp mắt hỏi: "Vậy mày sợ cái quái gì chứ, lẽ nào mày đã làm chuyện không thể nói ra à?"
Liễu Thương lắc đầu: "Trong mắt thiên sứ, chúng sinh đều có tội!"
Hắn vừa dứt lời, toàn bộ phần đá bên ngoài pho tượng thiên sứ đều rơi xuống.
Sau đó, một điểu nhân phát sáng với đôi cánh trên lưng, tay cầm kiếm, người mặc áo giáp, xuất hiện trước mặt Ôn Văn.