Chương 255 - Đại Chiến Thiên Sứ
Liễu Thương quỳ dưới đất, vẻ mặt vặn vẹo cười ha hả: "Tao và cả mày, không ai trốn thoát được đâu, thiên sứ sẽ loại bỏ tất cả tội ác, sau đó trở về Thần quốc."
Lông mày Ôn Văn nhướng lên: "Mày nói có lý, nhưng tao cảm thấy mày có thể thừa dịp tao và nó chiến đấu để chạy trốn đấy."
Ôn Văn lấy ra chiếc kiếm giả cà vạt, trước khi Liễu Thương kịp phản ứng đã dùng cà vạt ghim vào hông hắn đóng đinh xuống đất, tiếp đó hung hăng đấm vài quyền vào ngực hắn.
Khi đứng dậy khỏi người Liễu Thương, Ôn Văn lạnh giọng nói: "Còn bây giờ thì mày chạy không được nữa rồi."
Sau đó Ôn Văn nhìn thiên sứ kia, cơ thể cao hơn ba mét, đôi cánh chim màu trắng tỏa ra ánh huỳnh quang ở sau lưng xòe rộng, lơ lửng giữa không trung, trên mặt không có chút biểu cảm.
Ôn Văn khoanh tay trước ngực, thật hứng thú nhìn thiên sứ này: "Chậc, đúng là giống như tranh ảnh tuyên truyền của giáo hội, quần áo ăn mặc không phân rõ nam nữ, theo truyền thuyết thì thiên sứ đều là người trung tính, cũng không biết có phải là thật hay không."
Sau khi có được Trạm Thu Nhận Tai Ách, Ôn Văn đã không còn kinh sợ với những sinh vật chỉ xuất hiện trong truyền thuyết nữa rồi.
Giống như bạn sẽ rất khó quyến rũ nhóm truy quét đồi trụy khi họ đã thấy đồi trụy ở khắp mọi mặt trận rồi, thợ săn như Ôn Văn thật sự rất khó gợi lên được thứ gọi là lòng tôn kính đối với thiên sứ.
Thiên sứ lơ lửng giữa không trung, giống như một cái bóng đèn thật to ở trong đêm tối, chí ít thì trong mắt người dân ở thị trấn này, điều này không khác gì thần tích.
Người dân ở căn nhà bên ngoài giáo đường từ trong nhà đi tới, quỳ gối trước mặt thiên sứ, hô to tên của hắn và nói ra tội lỗi của mình.
Thiên sứ Phổ Quang quay đầu nhìn đám người kia, trong mắt không hề có chút cảm xúc: "Bọn mày... có tội!"
Sau đó ngón tay chỉ về hướng đó, vài ngọn giáo ánh sáng bắn tới.
Ôn Văn nhíu mày, nháy mắt ngăn chặn trước mặt đám người kia, đánh tan mớ giáo ánh sáng kia, lạnh giọng nói: "Bọn họ đang cung phụng mày đấy!"
"Tao là... thiên sứ Phổ Quang.... tao cần phải loại bỏ tội ác... bọn chúng... có tội!"
Tiếp đó đôi cánh của thiên sứ chấn động, cơ thể cao lớn dùng tốc độ cực nhanh vọt tới trước mặt Ôn Văn, chém xuống một kiếm.
Ôn Văn cắn răng, lộ ra găng tay Tai Ách, cơ thể đứng thẳng tắp, hoàn toàn ngăn chặn một kiếm kia, không để dư chấn ảnh hưởng tới một nhà ba người ở phía sau.
Sau đó Ôn Văn quay lại, lộ ra nụ cười vặn vẹo với thiên sứ Phổ Quang: "He he... không phải cũng chỉ là giết chóc thôi sao, làm điếm còn muốn lập đền thờ mà còn không biết xấu hổ."
Ôn Văn quay lại nói với người một nhà kia: "Mấy người còn không chịu đi mau đi?"
Nhưng đám người kia vẫn thành kính quỳ ở dưới đất, không có ý muốn rời đi.
Ôn Văn vỗ đầu mình một cái, dân trong trấn này bị tẩy não cả rồi, làm gì có chuyện nghe lời anh mà chạy trốn chứ.
Vì thế Ôn Văn liền đập ngất một nhà ba người kia, sau đó búng tay một cái, một con rối nhỏ đột nhiên xuất hiện, nó chính là con rối đập vỡ đầu gối.
Đầu tiên, con rối thực bất mãn liếc nhìn Ôn Văn, sau đó nó chuyển sang nhìn sinh vật duy nhất đang đứng ở đây ngoại trừ Ôn Văn, cũng chính là thiên sứ Phổ Quang.
Con rối gầm lên giận giữ: "Mày dám cúi xuống nhìn tao sao, tao phải đập nát đầu gối của mày."
Con rối đập vỡ đầu gối không chút sợ hãi vọt thẳng lên trời nhưng trực tiếp bị thiên sứ đá văng ra ngoài, chênh lệch thực lực hai bên có hơi lớn.
Nhưng con rối đập vỡ đầu gối chỉ khựng lại một chút rồi tiếp tục xông tới, thực lực của nó mặc dù không mạnh nhưng cơ thể thì không thể phá vỡ, hơn nữa còn chấp nhất một cách dị thường.
Ngay cả Ôn Văn khi đó cũng bị nó đánh nát đầu gối rồi mới tìm được cách chế ngự nó.
Thừa dịp con rối quấn lấy thiên sứ Phổ Quang, Ôn Văn nhanh như chớp đánh ngất xỉu tất cả người dân từ trong nhà đi ra ở xung quanh, sau đó nhét bọn họ vào một góc, như vậy sẽ không có ai quấy rối anh và thiên sứ Phổ Quang chiến đấu.
Đánh ngất xỉu người thường không tốn bao nhiêu thời gian, nhưng khi Ôn Văn làm xong thì con rối đập vỡ đầu gối cũng bị thiên sứ Phổ Quang siết chặt trong tay rồi.
Mặc dù thiên sứ Phổ Quang không có cách nào phá hủy con rối này, nhưng muốn chế ngự thì rất dễ dàng, dù sao thì thiên sứ Phổ Quang mạnh hơn Ôn Văn trước kia nhiều lắm.
Ôn Văn đứng im tại chỗ, cầm cây kiếm ngắn được bọc một lớp kiếm khí xanh biếc...
Ừm... màu sắc kiếm khí của Ôn Văn sẽ do thể chất quyết định, khi dùng thể chất Vampire thì kiếm khí sẽ có màu đỏ thẫm, mà thể chất của Nhan Bích Thanh thì chính là màu xanh biếc....
Đơn giản tụ lực một phen, Ôn Văn dùng kiếm ngắn chém một phát, kiếm khí màu xanh lục dạng gợn sóng nhanh vun phút phóng về phía thiên sứ Phổ Quang.
Thanh thế của tia kiếm khí này cũng không lớn, tốc độ cũng không nhanh, nhưng nó là chiêu cuối cùng trong năm kiếm chiêu của vô danh kiếm pháp, kích lưu thức!
Thiên sứ Phổ Quang cũng cảm thấy kiếm khí này không đơn giản nên phản ứng rất nhanh, đầu tiên là ném con rối rắn chắc không thể phá vỡ về phía kiếm khí, sau đó lại chém tới một kiếm.
Sau khi bị con rối đập vỡ đầu gối làm cho suy yếu, thiên sứ Phổ Quang có thể dễ dàng chặt đứt tia kiếm khí của Ôn Văn.
Nhưng tia kiếm khí kia cũng không tiêu tán mà quay ngược trở lại đánh vào người hắn, cánh tay và phần ngực của thiên sứ Phổ Quang xuất hiện vết thương, ngay cả phần cánh bên trái cũng bị chặt mất nửa khúc.
Dòng máu màu trắng mang theo ánh huỳnh quang từ vết thương phun ra, sau đó thiên sứ từ giữa không trung rơi xuống.
Ôn Văn thở phào một hơi, mỉm cười.
Uy lực của kiếm khí nghịch lưu thức chỉ mạnh hơn kiếm khí bình thường một chút, tốc độ cũng không vượt trội, nhưng kiếm khí này gần như không thể nào phòng ngự!
Kiếm chiêu này là vị nhân viên thu nhận kiếm khách kia đã sáng tạo ra khi luyện kiếm chỗ dòng nước xiết, kiếm khí như dòng nước mãnh liệt, cho dù chặt đứt được cuộn sóng phía trước thì cuộn sóng phía sau cũng sẽ từ hai bên ập tới!
Có điều tuy thiên sứ Phổ Quang đã bị thương nhưng Ôn Văn cũng không chịu nổi, kết hợp thi triển hai kiếm chiêu, cho dù anh có thể chất Vampire và năng lực số liệu hóa cơ thể thì vẫn cảm thấy tay mình đau nhức không chịu nổi.
"Loại chiêu thức này, không thể dùng thường xuyên được!"
Thấy thiên sứ Phổ Quang rơi xuống đất, Ôn Văn đột nhiên sửng sốt, trong đầu lóe lên một suy nghĩ, thiên sứ đã nằm rồi, liệu con rối đập vỡ đầu gối có cần coi hắn là mục tiêu nữa không?
Thế nhưng rất nhanh sau đó Ôn Văn phát hiện mình nghĩ nhiều quá rồi, thân hình thiên sứ Phổ Quang rất cao lớn, cho dù là nằm dưới đất thì vẫn cao hơn con rối....
Thấy thiên sứ Phổ Quang ngã xuống, con rối đập vỡ đầu gối cầm cái búa nhỏ, hưng phấn bổ về phía đầu gối thiên sứ Phổ Quang.
Đặc tính của nó là một khi đập trúng đầu gối, đầu gối chắc chắn sẽ vỡ nát, cho dù là cường giả cấp Tai Nạn cũng không có cách nào kháng lại đặc tính này!
Nhưng khi cái búa nhỏ của nó gần chạm tới thiên sứ Phổ Quang thì một luồng ánh sáng trắng tinh đột nhiên xuất hiện, con rối đập vỡ đầu gối bị trực tiếp bắn ngược văng ra.
Ngay sau đó, thiên sứ Phổ Quang với lồng ánh sáng màu trắng bảo vệ bên ngoài cơ thể đứng dậy, tức giận nhìn về phía Ôn Văn, vết thương trên người cũng dần dần khôi phục.
Ôn Văn híp mắt, sau đó một tia kiếm khí chém tới, kiếm khí va vào lồng phòng hộ kia phát ra tiếng ken két chói tai nhưng cuối cùng cũng biến mất trong không khí.
"Tên này, chụp lên người một cái mai rùa à!"
Lúc này Liễu Thương giãy giụa bò dậy, dùng gương mặt mỉa mai nhìn Ôn Văn nói: "Không quản là bị thương nặng cỡ nào, thiên sứ Phổ Quang cũng có thể hồi phục như cũ, mà lớp chắn phòng hộ bên ngoài cơ thể là loại mà người siêu năng như mày không thể nào đánh vỡ, nói đến cùng thì mày cũng chỉ là nhân loại mà thôi, làm sao có thể đánh thắng thiên sứ."
Mặc dù là nếu thiên sứ Phổ Quang thắng, Liễu Thương cũng không thể sống được nhưng hắn vẫn muốn thấy Ôn Văn thua.
Giáo dục mà hắn nhận được chính là thiên sứ là cao nhất, vì thế hắn không thể tiếp nhận được chuyện thiên sứ bị bại trong tay một người bình thường, mặc dù hắn là thành phần có lý trí ở giáo đường Vinh Quang nhưng loại tư duy này vẫn không thể thay đổi.
Nói tiếp thì, người chân chính có lý trí căn bản sẽ không thể nhận được sức mạnh ở giáo đường Vinh Quang, bởi vì điều kiện truyền thừa sức mạnh của giáo đường Vinh Quang chính tuyệt đối thành kính với Đấng Tạo Hóa.
Liễu Thương vừa mới rống một câu, con rối đập vỡ đầu gối đang vây quanh thiên sứ Phổ Quang cũng lộ ra vẻ mặt quỷ dị, nó quay đầu sang nhìn Liễu Thương.
"Ga ga ga, mày cũng dám cúi xuống nhìn tao?"