Chương 256 - Nhất Tiễn Song Điêu
Liễu Thương nghi hoặc nhìn con rối đập vỡ đầu gối: "Không phải tao muốn nhìn xuống mày, chỉ là mày..."
"Ga ga ga, mày dám nói tao lùn!" Con rối đập vỡ đầu gối quơ cái búa nhỏ, rơi vào trạng thái cuồng bạo.
Liễu Thương bụm miệng lại, hắn còn chưa nói gì mà!
Chỉ là hắn có nói hay không nói thì kỳ thật cũng không quan trọng, bởi vì con rối đập vỡ đầu gối đã chuyển mục tiêu sang hắn rồi.
Nó không đối phó được tên người chim kia, nhưng còn không đối phó được một tên bị ghim eo như Liễu Thương sao?
Vì thế trong ánh mắt hoảng sợ của Liễu Thương, con rối đập vỡ đầu gối cười gằn một tiếng vung cây búa nhỏ.
Nương theo tiếng xương nứt rõ mồn một, đầu gối Liễu Thương bị đánh nát, tiếp đó con rối nhắm tới cái chân còn lại của Liễu Thương...
May mắn là con rối chỉ đập nát hai đầu gối thì dừng lại, không bởi vì quá phẫn nộ mà giận chó đánh mèo tới cái chân khác.
Rốt cuộc sau khi đã đập nát đầu gối, biểu cảm của con rối đập vỡ đầu gối thoải mái hơi rất nhiều, nếu như đã ra ngoài hóng mát một phen mà ngay cả một đầu gối cũng không đập được thì nó sẽ hận chết Ôn Văn.
Ôn Văn búng tay một cái, cơ thể con rối biến mất trong không khí, quay về trong trạm thu nhận, hiện giờ nó đã không còn tác dụng gì nữa.
Tiếp đó, Ôn Văn nhìn về phía thiên sứ đang nhanh chóng khôi phục, gãi gãi gương mặt, sau đó xấu xa cười rộ lên.
Cái tên kia đang mang một cái mai rùa lớn đứng im bất động không phải chính là bia ngắm tốt nhất hay sao?
Ôn Văn biến mất tại chỗ, tiến vào trạm thu nhận, khi xuất hiện thì trong tay mang theo một khẩu súng máy sáu nòng có chiều dài xấp xỉ người mình, mà ở phía sau thì còn một cái thùng kim loại thật to.
Nó chính là khẩu Phật Thuyết Gatling và thùng đạn Gatling!
Ôn Văn nhắm miệng súng về phía thiên sứ Phổ Quang, vuốt ve nòng súng say mê nói: "Một phát xả ba nghìn sáu trăm phát, đại từ đại bi độ thế nhân... tên người chim này đang trở ngại mày độ thế nhân đấy, bảo bối à, để thứ không khoa học này biết một chút về sức mạnh của khoa học đi nào."
... mà khẩu Phật Thuyết Gatling này, kỳ thực nó cũng không quá khoa học.
Thiên sứ Phổ Quang nghi hoặc nhìn Ôn Văn, hắn không biết Ôn Văn cầm cục sắt kia để làm gì.
Là một thiên sứ, lần tới thế giới này trước đó đã là chuyện từ mấy trăm năm trước rồi, sau đó vẫn luôn ở trấn Phổ Quang làm một pho tượng.
Đối với vũ khí của nhân loại thì hắn chỉ biết về đao kiếm mà thôi, còn súng thì hiểu biết chỉ dừng lại ở khẩu súng lục đeo bên hông cảnh sát trưởng của thị trấn để trưng bày cho có.
Đương nhiên, Ôn Văn cũng tốt bụng mà phổ cập khoa học cho thiên sứ Phổ Quang, chỉ trực tiếp bóp cò.
Vô số viên đạn với tốc độ khủng khiếp bắn ra ngoài, giống như một dòng nước lũ kim loại, nòng súng lóe ra ngọn lửa màu xanh lam, nòng súng xoay nhanh đến mức có chút nhìn không rõ.
Mỗi giây nã sáu mươi phát đạn có ẩn chứa uy lực của chân ngôn Phật gia giống như cơn mưa xối xả bắn vào mai rùa của thiên sứ Phổ Quang.
Lá chắn kiên cố không gì không thể công phá mà Liễu Thương nói chỉ chống chọi được mười mấy giây đã bị mưa đạn công phá.
Biểu cảm của thiên sứ Phổ Quang vẫn không hề bận tâm, nhưng cơ thể hắn thì lại chật vật bay lên không trung, muốn dựa vào tốc độ để bỏ qua những phát đạn kia.
Nụ cười trên mặt Ôn Văn đã không thể che giấu được nữa, khóe miệng suýt chút nữa đã tét tới tận bên tai, nước bọt mơ hồ nhỏ xuống, mắt vằn vện tơ máu, vẻ mặt đầy điên cuồng.
Cảm giác sử dụng Gatling thật sự quá thoải mái, thoải mái đến mức Ôn Văn khó có thể kiềm chế.
"Đã là lúc này rồi mà vẫn còn duy trì bộ mặt lạnh như bài tây, thiên sứ bọn mày là đám mặt liệt à?"
"Còn nữa, mày nghĩ rằng bay lên trời là có thể thoát được à?"
Vũ khí hạng nặng như vậy rất khó bắn trúng mục tiêu di động với tốc độ cao như vậy, vì thế hành động của thiên sứ Phổ Quang cũng không sai.
Nhưng người sử dụng khẩu súng này là Ôn Văn, với sức mạnh lớn tới không thể giảng đạo lý của anh, cầm khẩu súng này dễ dàng như cầm súng lục bình thường vậy.
Hơn nữa anh còn kích hoạt năng lực 'xạ kích chuẩn xác' của Nhân Mã, cộng thêm năng lực số liệu hóa cơ thể toàn diện, những phát đạn bắn ra có thể đạt tới độ chính xác khó có thể tưởng tượng.
Thiên sứ Phổ Quang chỉ tránh né được hơn mười giây thì không cẩn thận bị một viên đạn bắn trúng cánh, động tác nháy mắt trở nên trì trệ hẳn.
Trong khoảnh khắc đó, một đống đạn khác lũ lượt kéo tới, chỉ trong nháy mắt thiên sứ Phổ Quang đã biến thành cái sàng.
Vô số viên đạn bắn vào người thiên sứ Phổ Quang, làm hắn khựng lại trên không trung, bắn tiếp mười mấy giây, Ôn Văn mới ngừng lại.
Thiên sứ Phổ Quang giống như một miếng giẻ rách, từ trên không trung ngã xuống.
"Chậc, độ nóng của nòng súng chỉ sợ cũng đủ làm bàn ủi rồi đấy."
Do được chế tạo từ kim loại đặc biệt nên cả sáu nòng súng đã trở nên đỏ bừng, nhiệt độ không khí ở xung quanh cũng vì nhiệt độ cao mà trở nên vặn vẹo, bây giờ mà đặt hai củ khoai tây ở gần thì có lẽ sẽ chín ngay lập tức.
Ôn Văn thu hồi khẩu Gatling, sau đó nhảy tới bên cạnh thiên sứ Phổ Quang.
Thiên sứ rớt xuống, quần áo trên người rách bươm, nằm dưới đất, cơ thể có trăm ngàn vết thủng, người mắc chứng sợ lỗ nếu nhìn thấy hình ảnh này chắc chắn sẽ trực tiếp ói một trận.
Thậm chí còn không nhìn ra hình người, chỉ là một cơ thể màu trắng chỉ đầy vết đạn mà thôi.
Nhưng thiên sứ Phổ Quang vẫn chưa chết, thậm chí còn đang chậm rãi khôi phục, dùng cái miệng bị lọt gió nhìn Ôn Văn nói: "Kẻ bất kính... dị đoan..."
Lông mày Ôn Văn nhướng lên, từ dưới đất nhặt một cái quần lót không biết đã giặt hay chưa nhét vào trong miệng thiên sứ Phổ Quang.
"Nói cũng nói không xong thì bớt nói chút đi, trong mắt tao, đám thiên sứ bọn mày cũng chẳng cao quý gì hơn đám quái vật kia đâu, tự cho là mình đại diện cho ánh sáng nhưng hành vi thì chẳng khác gì đám quái vật kia cả."
"Thế giới này không cần đám quái vật kia, đồng dạng... cũng không cần ánh sáng như bọn mày!"
Nói xong thì sợi xích màu đen nối đuôi nhau thò ra, trói chặt lấy thiên sứ, kéo vào trong trạm thu nhận.
Trạm thu nhận cũng không vì thiên sứ được gọi là sinh vật 'ánh sáng' mà có ưu đãi, chỉ như bình thường ném hắn vào phòng giam Tai Nạn số hai.
"Quả nhiên... cũng chỉ là quái vật mà thôi."
Giễu cợt một câu, Ôn Văn liếc nhìn Liễu Hương ở xa xa, sau đó nâng khẩu Gatling, quay sang xả đạn làm cho bên cạnh trở nên gập ghềnh lồi lõm.
Ôn Văn dự định giữ Liễu Thương sống sót để hỏi một vài vấn đề, sau đó giao cho Hiệp Hội Thợ Săn lấy khẩu cung, như vậy không thể để hắn biết chuyện mình đã bắt thiên sứ Phổ Quang, vì thế Ôn Văn muốn làm giả hiện trường là mình đã giết chết thiên sứ kia.
"He he, chờ đến khi thiên sứ khôi phục trở lại, mình lại có thêm một quái vật cấp Tai Nạn để sử dụng rồi."
"Chậc, sau này nếu lăn lộn ngoài đời không nổi nữa thì có thể giả dạng làm thiên sứ, tới giáo đường Vinh Quang ăn uống free nha!"
Suy nghĩ viển vông một chút, Ôn Văn chợt phát hiện là vòng đá ở sau lưng thiên sứ vẫn còn ở trên mặt đấy.
"Thì ra cái vòng đá này không phải là một phần của thiên sứ."
Ôn Văn cầm vòng đá kia lên, đột nhiên có cảm giác khá kỳ lạ, vòng đá này giống như một cái máy khuếch đại vậy, có thể phóng một thứ gì đó của mình ra ngoài!
"Cái này hình như là vật thu nhận, này coi như là niềm vui bất ngờ đi."
Ôn Văn nheo mắt, thu vòng đá vào trong trạm, sau đó ngạc nhiên phát hiện cái vòng đá này thế mà lại là vật thu nhận cấp Tai Nạn!
Trên mặt anh lộ ra nụ cười biến thái khó có thể che giấu: "Khặc khặc khặc... một ná bắn hai chim, chuyến này coi như không lỗ!"